"Anh rể!"
Tần Y thét to, nước mắt trào ra như nước lũ vỡ đê, thoáng cái cả khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt.
"Ha ha".
Vương Ngạn Quân cười sằng sặc: "Không ngờ trên đời này vẫn còn đứa ngu đến mức độ này, không ngờ anh ta tưởng mình sẽ thả Tần Y thật, ha ha".
Lúc này ánh mắt Tần Y dại ra, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Dường như trong đầu cô ta đang phát một đoạn phim tua nhanh, tất cả đều là cảnh liên quan đến Dương Thanh.
Cô ta nghĩ tới ngày đầu tiên Dương Thanh vừa về Giang Hải, cô ta đã sỉ nhục anh.
Cô ta nghĩ tới cái lần trúng bẫy của Tần Phi, suýt thì bị làm nhục nhưng Dương Thanh đã cứu cô ta.
Cô ta nghĩ tới hôm một mình đi quán bar uống rượu, Dương Thanh đã phái người âm thầm bảo vệ cô ta.
Và vô số hình ảnh khác nữa, lúc nào Dương Thanh cũng bảo vệ và hi sinh vì cô ta.
Càng nghĩ trái tim càng quặn đau, ánh mắt của cô ta cũng dần trở nên sắc bén.
"Vương Ngạn Quân, chẳng phải anh muốn chết sao? Được, tôi chết cùng anh!"
Đột nhiên cô ta nhìn Vương Ngạn Quân với thái độ quyết liệt cùng ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Ban đầu Vương Ngạn Quân đến tìm Tần Y vì muốn ở bên cô ta.
Bị Tần Y từ chối, anh ta mới nghĩ đến chuyện kéo cô ta chết chung.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Thanh nhảy xuống, anh ta lại hối hận, không muốn chết nữa.
Nhìn ánh mắt quyết tâm của Tần Y, anh ta bất giác run lên: "Tần Y, đầu sỏ gây nên mọi chuyện đã đi đời nhà ma rồi, sau này chúng mình sống thật hạnh phúc được không em? Em yên tâm, anh nhất định sẽ yêu em cả đời!"
"Đừng hòng!"
Gương mặt Tần Y ngùn ngụt thù hận.
Cô ta nói xong, không biết lấy sức ở đâu ra mà kéo Vương Ngạn Quân ra mép sân thượng, cả hai cùng rơi xuống.
"Á!"
Cảm giác rơi tự do khiến Vương Ngạn Quân thét lên vì hoảng sợ.
Nhưng Tần Y không hề sợ hãi, cô ta nhắm mắt lại, giang rộng hai tay như muốn giải thoát.
"Bộp!"
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc cô ta rơi xuống, đột nhiên cả người được kéo vào một vòng tay ấm áp.
Khi mở mắt ra, cô ta trông thấy một gương mặt quen thuộc.
"Anh rể!"
Tần Y mừng đến bật khóc.
"Rầm!"
Ngay sau đó, cô ta nghe thấy tiếng kính vỡ.
Dương Thanh ôm cô ta nhảy vào cửa sổ kính, sau đó đáp xuống sàn một cách vững vàng.
Tất cả diễn ra với vận tốc ánh sáng, bỗng dưng Tần Y có cảm giác như đang nằm mơ.
Cô ta cứ tưởng Dương Thanh nhảy lầu chết rồi, nhưng không ngờ anh chẳng những không chết mà còn cứu mình.
Hai phút trước.
Lúc mọi người vây xem dưới tòa nhà trông thấy Dương Thanh nhảy từ sân thượng xuống, ai nấy đều kinh hãi.
Nhưng Dương Thanh không rơi xuống mà lập tức bám vào mép cửa sổ tầng thượng.
Tiếp đó, Vương Ngạn Quân và Tần Y cùng rơi xuống.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng sợ, Dương Thanh bỗng ôm lấy Tần Y vừa rơi xuống, sau đó cả hai cùng nhảy vào từ lối cửa sổ.
Dương Thanh và Tần Y được cứu, nhưng Vương Ngạn Quân thì không may mắn như vậy.
Rơi từ sân thượng tòa nhà mười sáu tầng, cho dù bên cảnh sát đã đặt đệm cứu sinh cực dày trên đất song anh ta vẫn ngất xỉu ngay lập tức, sống chết không rõ.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất, Tần Y ngơ ngác nhìn Dương Thanh, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
"Anh rể, em có thể ôm anh một lát được không?"
Tần Y nghẹn ngào nói, cả người vẫn run lẩy bẩy.
Dương Thanh nhìn gương mặt xinh xắn gần ngay trước mắt, buông tiếng thở dài rồi bước tới ôm cô ta vào lòng: "Muốn khóc thì cứ khóc thật to!"
"Hu hu!"
Tần Y không thể đè nén cảm xúc được nữa, bật khóc nức nở.
Cái ôm của Dương Thanh không hề pha tạp tình yêu nam nữ, anh chỉ nghĩ Tần Y là em gái của Tần Thanh Tâm thì cũng là em gái của anh, là người thân của anh.
Cô ta vừa mới bị đe dọa, lại còn đứng giữa ranh giới sống chết, đa số người cả đời cũng không phải trải qua chuyện tương tự nhưng một cô gái hơn hai mươi tuổi như Tần Y lại phải nếm trải trong mấy chục phút ngắn ngủi.
Chẳng cần nghĩ cũng biết nhất định là tinh thần của Tần Y đang suy sụp, bây giờ cô ta đang cần một bến cảng để giải tỏa tâm trạng.
Sau một lúc lâu, Tần Y mới dần dần bớt sợ, có điều vòng ôm của Dương Thanh ấm áp quá, tự dưng cô ta không nỡ rời xa.
Nhưng nghĩ đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, dù luyến tiếc đến đâu cô ta cũng phải kiên quyết tách ra.
"Xin lỗi anh rể, em làm bẩn áo của anh rồi.
Tối về em sẽ giặt cho anh".
Thấy ngực áo Dương Thanh ướt đẫm, Tần Y cúi đầu nói khẽ.
Dương Thanh mỉm cười đáp: "Được".
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động, là cảnh sát chạy tới.
Thấy Dương Thanh và Tần Y không bị làm sao, bọn họ mới thở phào.
"Cô Tần và cậu đây không sao chứ?"
Một người trung niên mặc đồng phục bước tới hỏi.
Tần Y lắc đầu: "Không sạo ạ, vừa rồi cảm ơn các chú".
"Cô Tần đừng khách sáo, đó là việc chúng tôi phải làm".
Người trung niên đáp lời, sau đó còn nói thêm: "Nếu không sao thì