Nhìn theo dáng vẻ tức tối bỏ đi của Vương Lộ Dao, Tần Thanh Tâm hơi lo lắng.
Dù gì đối phương cũng là con dâu nhà họ Trương, Tần Đại Dũng tát bà ta một cái, ai biết được liệu đối phương có tới đây gây sự không?
Châu Ngọc Thuý càng thêm thấp thỏm: “Tần Đại Dũng, giờ gan ông lớn quá nhỉ, con dâu nhà họ Trương mà ông cũng dám đánh.
Tôi khuyên ông là nên nhanh chóng tới nhà họ Trương nhận lỗi đi, cầu xin họ tha cho ông một lần, mình ông gây chuyện thì đừng liên lụy tôi!”
“Đây là phiền phức do tôi gây ra sao? Con mụ kia rõ ràng là nhằm vào bà, chẳng lẽ bà không biết? Nếu theo ý bà thì cô ta đến đánh con gái, tôi nên thờ ơ đứng cạnh trơ mắt nhìn, làm vậy mới đúng phải không?”
Tần Đại Dũng vốn đang tức giận, lời Châu Ngọc Thuý lại khiến ông thêm tức tối: “Nếu bà cảm thấy tôi làm bà mệt mỏi thì nhanh chóng tới Cục dân chính ly hôn, sau này bà tự lo cho cái thân bà, tôi sống cuộc đời của tôi, đường ai nấy đi!”
Khoảng thời gian đen tối nửa tháng khiến ông ta phải suy nghĩ rất nhiều, ông ta vốn định sẽ sống đàng hoàng với Châu Ngọc Thuý, không ngờ người phụ nữ này lại không biết điều, giờ ông ta không muốn sống chung với bà ta thêm một ngày nào nữa.
Tần Đại Dũng nhắc tới ly hôn, Châu Ngọc Thuý vội ngậm miệng.
Sau khi gả cho Tần Đại Dũng, bà ta đâu phải chịu khổ, nhiều năm sống an nhàn quen thân, giờ mà ly hôn, bà ta thật sự không biết làm gì.
Tần Đại Dũng kéo vali vào trong căn hộ, Tần Thanh Tâm có chút thất vọng, cô cũng đi theo vào.
Châu Ngọc Thuý chỉ cầm theo túi xách, bên trong là trang sức bà ta mua trong mấy năm nay, bà ta nhìn theo bóng lưng hai bố con, ánh mắt âm độc tàn nhẫn.
“Thanh Tâm, con nhìn xem, nhà này thế nào?”
Vừa vào nhà, Tần Đại Dũng bỗng cười hỏi.
Bước vào cửa, bên trái là một cái giá treo quần áo và mũ cộng thêm tủ giày, sau đó là một phòng ăn nhỏ, sau nữa là phòng khách, trong nhà ăn và phòng khách có một tấm bình phong được khắc bằng gỗ hoa.
Bên tay phải có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính có phòng tắm.
Căn nhà tiêu chuẩn hai phòng hai sảnh, phong cách trang trí và lắp đặt thiết bị đều theo phong cách châu Âu.
Sau khi dạo quanh một vòng, Tần Thanh Tâm hài lòng đáp: “Bố, không ngờ ánh mắt bố tốt vậy, nhà này ổn áp lắm ạ!”
Tần Đại Dũng cười lớn, đắc ý nói: “Mắt bố luôn tinh thế mà, nếu không sao sinh được hai cô con gái xuất sắc thế này!”
“Cái nhà nát này thì có gì tốt?”, Châu Ngọc Thuý ghét bỏ.
“Không phải tôi nói rồi à? Nếu bà thấy sống với tôi khổ quá thì ly hôn đi! Nếu không muốn ly hôn thì ngậm miệng lại.
Đương nhiên, nếu bà có năng lực ở nhà sang hơn thì tôi cũng câm miệng”, Tần Đại Dũng lạnh lùng nói.
“Tần Đại Dũng, có phải ông cảm thấy tôi không dám ly hôn với ông hay không?”
Châu Ngọc Thuý cũng nổi cáu, tức giận hét toáng.
“Bà không dám! Nếu dám thì giờ chúng ta tới Cục dân chính không?”, Tần Đại Dũng cười lạnh.
Người đàn bà này suy tính gì, ông ta biết rõ hơn ai hết.
Châu Ngọc Thuý còn cho rằng Tần Thanh Tâm sẽ khuyên nhủ nhưng nào ngờ cô lại vờ như chả nghe thấy gì, không nói một câu.
“Tần Đại Dũng, ông bắt nạt tôi!”
Châu Ngọc Thuý lập tức đem tài năng khóc lóc kể lể của mình ra dùng.
Tần Đại Dũng chẳng màng tới Châu Ngọc Thuý đang khóc lóc, ông ta vừa cười vừa nói: “Thanh Tâm, con xem nhà rồi, thấy yên tâm chưa?”
Tần Thanh Tâm gật đầu rồi lấy điện thoại ra xem giờ: “Bố, hơn chín giờ rồi, con đi làm đã!”
“Hơn chín giờ rồi à? Đúng lúc, bố cũng đi làm, chúng ta cùng đi”, Tần Đại Dũng vội nói.
Hai người chuẩn bị ra cửa, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tôi thấy họ lên tòa nhà này, chắc chắn đó!”
Sắc mặt Tần Thanh Tâm thay đổi, cô thấy hai người đàn ông lực lưỡng đi ra từ thang máy, đi theo còn có Vương Lộ