Lúc này, khắp người anh ta toàn là máu tươi, hơi thở như có như không.
“Anh… anh Thanh, cuối… cuối cùng anh cũng… tới!”
Mã Siêu đang rất yếu, không ngẩng đầu lên nổi, nhưng nghe thấy giọng của Dương Thanh nên dùng hết sức lực mới nói ra được một câu đứt quãng.
“Giờ cậu thả người được rồi chứ?”
Ngay khi Satan mang Mã Siêu ra ngoài, thủ lĩnh Hồng Trần xuất hiện sau lưng anh ta, bảo đảm nắm chắc mạng sống của anh ta trong tay mình.
“Phù phù…”
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng ghìm cơn thịnh nộ xuống.
Chưa bao giờ anh thấy Mã Siêu bị thương nặng như lúc này, sự tức giận điên cuồng dâng trào như sóng thần.
“Đừng… Đừng để ý đến em, giết… giết…”
Mã Siêu lại lên tiếng.
Cho dù bị thương nặng đến đâu, trong lòng anh ta vẫn ngập tràn sự hận thù đối với Hồng Trần, có thể hiểu lúc này Mã Siêu muốn tiêu diệt chúng đến mức nào.
Nhất là Lucifer, nếu có thể, anh ta muốn tự mình kết liễu tên này.
“Ầm!”
Dương Thanh vung cánh tay lên, cơ thể của Lucifer chợt bay ra xa mười mấy mét, đụng mạnh vào căn cứ trên mặt đất của Hồng Trần.
Gã ta phụt ra một ngụm máu, có cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp vỡ vụn.
“Mã Siêu, tôi giữ cái mạng chó của thằng khốn kia cho cậu, cố chịu cho tôi!”
Dương Thanh hét lên.
“Vâng…”
Dựa trên tất cả ý chí mà mình có, Mã Siêu ngẩng đầu lên nhìn Dương Thanh, khóe môi nhoẻn lên nở nụ cười xán lạn.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến lòng Dương Thanh vô cùng chua xót.
“Rốt cuộc phải thế nào ông mới chịu bỏ qua cho cậu ấy?”
Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía thủ lĩnh Hồng Trần.
Nét mặt của ông ta cũng trở nên sốt ruột, hiển