Chỉ là Dương Thanh không hề hay biết có người đang ở ngay bên cạnh.
“Mọi người đều là người lớn, không cần nói nhảm nhiều.
Tôi đã tìm được cậu, đương nhiên cũng đã điều tra rõ ràng mọi thứ liên quan tới cậu”.
Black Doctor vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười: “Muốn đối phó người như cậu chỉ dùng người bên cạnh cậu mới có hiệu quả”.
Dứt lời, ông ta lại đưa liều thuốc kia cho Dương Thanh: “Tôi cam đoan, chỉ cần cậu chịu uống nó, tôi lập tức thả hai người họ đi”.
“Anh Thanh đừng uống!”
“Đại nhân đừng uống!”
Mã Siêu và Lôi Âm đồng thanh hét lên.
Mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Black Doctor muốn Dương Thanh uống thuốc gì nhưng vẫn biết một khi anh uống vào sẽ gặp nguy hiểm.
Sao Dương Thanh lại không biết?
Nhưng hiện giờ Mã Siêu và Lôi Âm đều đang nằm trong tay Black Doctor, anh không còn lựa chọn nào khác.
Đối mặt với một kẻ điên, anh thật sự bất lực.
“Chỉ cần tôi uống nó, ông sẽ thả họ đi chứ?”
Dương Thanh cắn răng hỏi.
Black Doctor gật đầu, dứt khoát ra lệnh: “Thả người!”
Không ai ngờ được Dương Thanh còn chưa đồng ý uống thuốc, ông ta đã ra lệnh thả Mã Siêu và Lôi Âm.
Giây phút được thả ra, cả hai vội vàng chạy về bên cạnh Dương Thanh, vẻ mặt căm tức nhìn Black Doctor.
“Tôi đã thả người, đủ thành ý rồi chứ? Bây giờ cậu có thể uống liều thuốc hoàn mỹ nào được chưa?”
Black Doctor cười híp mắt nói, dường như không hề lo lắng Dương Thanh sẽ từ chối, thẳng tay ném thuốc cho anh.
Dương Thanh giơ tay bắt được.
“Đồ