“Đa số đều nhờ cả vào chính bản thân ông Chiến mà, nếu không nhờ ý chí của ông cực kì kiên định thì dù y thuật của cháu có mạnh cỡ nào cũng không thể khôi phục nền tảng võ thuật cho ông được”.
Phùng Tiểu Uyển cười nói.
“Tiểu Uyển, em kiểm tra cho anh Thanh trước đã!”
Mã Siêu lo lắng nói.
“Anh Thanh, anh sao vậy?”
Nghe Mã Siêu nhắc nhở, Phùng Tiểu Uyển lập tức khẩn trương, vội vàng nói: “Anh Thanh, anh nằm xuống đây, để em kiểm tra cho anh xem sao!”
Dương Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ: “Anh không sao, Mã Siêu cứ hay lo lắng thái quá”.
Phùng Tiểu Uyển và Vương Chiến không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với Dương Thanh, nhưng Mã Siêu sao lại không rõ?
Chẳng được bao lâu, Phùng Tiểu Uyển đã kiểm tra xong.
“Tiểu Uyển, anh Thanh có sao không?”
Mã Siêu vội vàng hỏi.
Phùng Tiểu Uyển nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ lo âu, nghiêm nghị nói: “Em vẫn chưa kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, nhưng không biết vì sao, em luôn cảm thấy có chuyện, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ đâu”.
“Rốt cuộc là có vấn đề hay không có vấn đề?”
Câu trả lời của Phùng Tiểu Uyển khiến Mã Siêu càng thêm lo lắng.
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Ý của Tiểu Uyển là, thân thể tôi rất ổn, nói đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao?”
“Thật chứ?”
Mã Siêu nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười gật đầu: “Chắc là em đã nghĩ nhiều quá, tình hình của anh Thanh rất ổn”.
“Tốt quá rồi!”
Lúc này Mã Siêu mới yên tâm.
Anh ta biết rõ năng lực của Phùng Tiểu Uyển, nếu Phùng Tiểu Uyển cũng đã nói Dương Thanh không sao thì có nghĩa Dương Thanh nhất định không có vấn đề gì.
“Cậu mới là người nên kiểm tra lại kĩ càng một lượt đấy, mau nằm xuống đây để Tiểu Uyển xem cho cậu đi”.
Dương Thanh ra vẻ tức giận nói.
Sau khi kiểm tra, Mã Siêu chỉ bị chút thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn, Phùng Tiểu Uyển bôi thuốc lên vết thương cho Mã Siêu