Chín sàn đấu còn lại cũng tương tự, cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã chỉ còn các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc trụ lại.
Cảnh tượng này khiến đám cao thủ còn rục rịch muốn xông lên hoàn toàn tuyệt vọng.
Có thể nói, Thần Cảnh và dưới Thần Cảnh là hai khái niệm khác hẳn nhau.
Thần Cảnh vô địch không thể đánh bại.
“Tôi từ bỏ!”
“Tôi cũng từ bỏI”
Trong hội trường rộng lớn, các cao thủ Vương Cảnh nhao nhao bỏ quyền thi đấu.
Từ lúc Diệp Xung đề nghị các thế lực đứng đầu Chiêu Châu cùng nhập cuộc đến nay chỉ mới được năm phút, vậy mà đã có thể loại bỏ toàn bộ cao thủ dưới Thần Cảnh.
Cuộc đấu võ vốn phải diễn ra hai mươi tiếng nữa thoät cái rút ngắn chỉ còn vài tiếng, có khi chỉ còn mấy chục phút.
“Còn ai dám đấu nữa không?”
Chi hội trưởng Hồng của Hiệp hội Võ thuật đứng chắp tay giữa sàn đấu, ngạo nghễ hỏi.
Ông ta liên tục phạm sai lầm, đã bị Hoa Anh Kiệt ghi nhớ.
Đây là cơ hội tốt để ông ta lập công “Bịchl”
Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, một bóng người leo thẳng lên sàn đấu của ông ta.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chỉ hội trưởng Hồng như con diều đứt dây bị đánh rơi xuống sàn đấu.
Aml Mọi người đều kinh hãi.
Chi hội trưởng Hồng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, sao lại bị đánh bại?
Đến cả Hoa Anh Kiệt cũng đứng bật dậy, ánh mắt khiếp sợ.
Cao thủ vừa một đòn đánh bay chỉ hội trưởng Hồng có khí tức quá mạnh, đến cả lão ta cũng cảm thấy sức uy hiếp cực lớn.
Không chỉ mình Hoa Anh Kiệt, các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc cũng đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm