“Lão ta điên rồi sao?”
“Thật sự coi mình là vô địch thiên hạ à?”
“Dù lão ta là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng đâu thể nào đối phó được cả mười cao thủ Thần Cảnh cùng lúc?”
Đám cao thủ Vương Cảnh đều sợ chết khiếp.
Người của Hoàng tộc cũng có cảm giác như vậy.
Còn Dương Thanh lại cau mày.
Đương nhiên anh cảm nhận được thực lực của cao thủ áo đen này cực kỳ khủng bố, dù cùng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhưng sức chiến đấu lại vượt xa các cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường.
Sợ là mười cao thủ Thần Cảnh đồng loạt ra tay cũng chưa chắc đánh lại một mình lão ta.
Anh không quan tâm sự sống chết của cao thủ Hoàng tộc, chỉ lo lắng cho Vương Chiến.
Cao thủ áo đen đã dám khiêu chiến cả mười cao thủ Thần Cảnh, đương nhiên là có lòng tin sẽ giành chiến tháng.
“Chết tiệt!”
Hoa Anh Kiệt cũng bò lồm cồm dậy, bộ dạng thê thảm không còn giống hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
Sắc mặt lão ta tràn đầy dữ tợn.
Bị đánh bại trước mặt mọi người chính là nỗi nhục lớn nhất của lão ta.
Nói đúng hơn, lão ta đã thua trận.
Sàn đấu ban đầu của lão ta đã bị phá hủy, nhưng vừa rồi lão ta lại bị cao thủ áo đen đánh bay ra một sàn đấu khác.
Như vậy khác gì đã thua?
Nhưng lão ta không hề có ý định rời khỏi, đăng đăng sát khí nhìn chăm chằm cao thủ áo đen.
Cao thủ áo đen không thèm nhìn lão ta, dường như lão ta có tham chiến hay không cũng không quan