Mà Vương Chiến thì khoảnh khắc bị Lưu lão quái đánh trúng, cảm giác vết cào ở ngực đau dớn cực kỳ, sự đau đớn đó từ từ lan ra khäp cơ thể lão ta, dường như mỗi một tế bào đều cực kỳ đau khổ.
NG Vương Chiến nhịn không được hét to, dù là lúc dùng thuốc Cố Cơ Phùng Tiểu Uyển điều chế cho.
lão ta, lão ta cũng không thấy đau đớn như vậy.
Lão ta chỉ cảm thấy có hàng nghìn con kiến đang chui vào miệng vết thương, điên cuồng gặm cắn nội tạng lão ta.
“Ông Chiến!”
Dương Thanh vừa nhúc nhích là xuất hiện trước mặt Vương Chiến, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Vương Chiến, hét lên: “Ông cố chịu đựng cho tôi!”
Mặt Vương Chiến méo mó vì đau, tay không ngừng gãi, mới vài giây ngản ngủi mà miệng vết thương trên ngực lão ta đã máu thịt lẫn lộn.
Dương Thanh dùng một tay để ấn hai tay Vương Chiến xuống đất.
“Giết tôi! Giết tôi đi! Xin cậu hãy giết tôi!”
Mắt Vương Chiến đỏ lên vì máu, mặt méo mó vì đau đớn, đầu đầy mồ hôi, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, gào †o: “Cậu Thanh, xin cậu giết tôi đi!
Giết tôi đi! A…”
Lão ta vừa gào trong đau khổ vừa bảo Dương Thanh hãy giết mình.
Lúc này, lão ta sống không bảng chết, với lão ta mà nói chỉ có cái chết mới có thể để lão ta được giải thoát.
Nhìn Vương Chiến đau khổ, Dương Thanh chỉ cảm thấy càng lúc càng phẫn nộ, dường như phong ấn huyệt vị đang biến mất từ từ.
Bên kia, Mã Siêu cũng đang điên cuồng chiến đấu kịch liệt với Lưu lão quái.
Vốn dĩ thực lực của anh ta đã không bằng Lưu lão quái, nhờ vào thực lực đã cố tăng lên để đấu tiếp.
Hơn nữa, anh ta đã bộc phát ra thực lực mạnh nhất nhưng suy cho cùng, thực lực tăng lên nhờ sử dụng bí pháp cũng chỉ có hiệu quả trong một khoảng thời gian nhất định.
Lúc