Dương Thanh xuất hiện khiến Hạ Hà kinh ngạc.
Cô ta vừa nhìn đã nhận ra Dương Thanh: "Là anh!"
Chuyện lần trước dường như còn hiện rõ trước mắt.
Khi mình sắp bị Quan Tuyết Phong ép phải ngủ với anh ta, Dương Thanh đã xuất hiện.
Đặc biệt là người đàn ông vạm vỡ nghe theo lệnh của Dương Thanh, vác Quan Tuyết Phong trên vai và nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
Hơn một tháng không gặp, cô gái này còn gầy hơn lần trước, gương mặt xinh xắn không hề trang điểm, vẫn mặc chiếc quần jean bạc màu và cái áo phông trắng kia.
Mái tóc đen suôn mượt được cô ta để xõa phía sau, đúng là một người đẹp cực phẩm.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà mỉm cười: "Đã lâu không gặp!"
Sau thoáng kinh ngạc, Hạ Hà cười dịu dàng: "Không ngờ còn có thể gặp lại anh”.
Dương Thanh liếc nhìn cô gái này với vẻ kỳ lạ.
Dường như cô ấy rất vui khi gặp mình?
"Hạ Hà, anh ta là ai vậy?"
Trang Tất Phàm bị bỏ quên bên cạnh đã sớm tức giận.
Gã theo đuổi Hạ Hà lâu như vậy, còn chưa từng thấy cô ta tươi cười đâu.
Nhưng lúc này, cô ta lại cười rạng rỡ như vậy.
Hạ Hà hờ hững nhìn gã rồi quay sang Dương Thanh, nghiêm túc nói: "Chắc anh biết em vẫn luôn thích anh, anh có bằng lòng làm bạn trai của em không?"
Hạ Hà đột nhiên tỏ tình làm Dương Thanh nhất thời không kịp phản ứng.
Đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.
Hơn nữa cô ta cũng biết mình đã có con gái, cô ta không phải là cô gái tùy tiện, làm sao có thể tỏ tình với mình được?
Dương Thanh nhanh chóng nhận ra vẻ cầu khẩn trong mắt Hạ Hà.
Anh chợt hiểu ra, sở dĩ cô ta tỏ tình với mình trong khi bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, còn biết mình có con gái, là vì cô ta muốn thoát khỏi Trang Tất Phàm.
Dương Thanh khẽ lắc đầu trong ánh mắt cầu khẩn của Hạ Hà.
Cô ta lập tức thất vọng.
Nhưng vào lúc này, Dương Thanh đột nhiên bước tới trước mặt Hà Hạ, cầm tay và nhìn cô ta với ánh mắt thâm tình: "Đáng lẽ em phải để cho đàn ông tỏ tình chứ!”
"Thật ra tôi đã yêu em từ lần đầu nhìn thấy em.
Em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không?"
Dương Thanh nói vô cùng trịnh trọng làm Hạ Hà hoảng loạn.
Nhưng cô ta hiểu rõ anh đang giúp mình, vì vậy gật đầu nói: "Em bằng lòng!"
Cứ như vậy, Dương Thanh đã tỏ tình thành công với Hạ Hà ngay trước mặt Trang Tất Phàm.
Giây phút Hạ Hà chủ động tỏ tình, Trang Tất Phàm đã kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này gã trơ mắt nhìn cô gái mà mình nằm mơ cũng muốn có được nhận lời tỏ tình của một người đàn ông khác ngay trước mặt gã.
Gương mặt Trang Tất Phàm trở nên khó coi.
Trong lòng gã đã sớm xem Hạ Hà là người của mình, bây giờ lại thấy cô ta nhận lời tỏ tình của người khác ngay trước mặt mình.
Có thể tưởng tượng được trong lòng Trang Tất Phàm lúc này tức giận tới mức nào.
"Trang Tất Phàm, anh cũng thấy đấy, tôi đã có người yêu, hi vọng về sau anh đừng tới quấy rầy tôi nữa”.
Hạ Hà chủ động khoác tay Dương Thanh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trang Tất Phàm nói.
"Con khốn này, cô dám đưa đẩy với thằng đàn ông khác ở ngay trước mặt tôi à? Cô không muốn mẹ cô được chữa trị ở đây nữa sao?", Trang Tất Phàm thẹn quá hóa giận.
Gương mặt Hạ Hà có chút khó coi.
Cô ta đột nhiên hơi hối hận vì đã kích động Trang Tất Phàm một cách trực tiếp như thế này.
"Không phiền cậu để ý tới chuyện chữa trị cho dì, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”, Dương Thanh cười nói.
"Mẹ nó, anh câm miệng cho tôi!"
Trang Tất Phàm chỉ tay vào Dương Thanh, tức giận hét lên.
Dương Thanh híp mắt lại: "Tốt nhất cậu nên bớt kiêu ngạo đi, bằng không chết thế nào cũng chẳng biết đâu!"
"Mẹ nó, anh dám uy hiếp tôi à? Muốn chết!"
Trang Tất Phàm tức giận quát lên, vung quả đấm đánh mạnh về phía mặt Dương Thanh.
"Cẩn thận!"
Hạ Hà vô cùng hoảng sợ.
"Bịch!"
Nhưng Trang Tất Phàm còn chưa chạm tới người Dương Thanh, đã bị anh đạp ra, gã lăn từ trên cầu thang xuống.
Hạ Hà chỉ muốn dùng Dương Thanh làm bia đỡ đạn, nhưng không ngờ anh lại dám ra tay với Trang Tất Phàm.
Cô ta cuống lên, vội vàng nói: "Dương Thanh, anh ta là người nhà họ Trang đấy, anh không cần phải để ý tới tôi, mau đi đi!"
Hạ Hà vốn là cô gái lương thiện, lúc này trong lòng