Nghe lão già nói, mắt Đoàn Vô Nhai sáng như sao, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, mắt Dương Thanh đỏ tươi, hơi thở điên cưồng trên người còn mạnh mẽ hơn ban nãy nhiều.
Lưu lão quái bị anh xách lên không trung, không thể giấy ra được.
Gó vài lần, Dương Thanh sắp bóp gấy cổ Lưu lão quái nhưng tia lý trí cuối cùng kia nói với anh rằng, anh không thể giết lão ta.
Lưu lão quái đứng trên bờ vực sống chết, có rất nhiều lần lão ta cảm giác được mình sắp bị vặn gấy cổ nhưng Dương Thanh lại chợt khôi phục lại một tia lý trí.
“Cút!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên, tiện tay vung lên, người Lưu lão quái bay thẳng ra mười mét.
“Âm!”
Một tiếng vang lớn, người Lưu lão quái đập mạnh lên vách tường của Võ quán Yến Đô.
Chịu đòn nặng như vậy làm Lưu lão quái phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người yếu đi rất nhiều.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu sốt sắng gọi.
“Cút! Cút hết cho tôi! Cút ra khỏi nơi này ngay!”
Dương Thanh hét lên.
Anh đau khổ đến nỗi mặt méo mó, sức mạnh điên cưồng trong cơ thể không ngừng tấn công vào phong ấn trên cơ thể anh.
Anh có cảm giác mình sắp không chịu nổi, dường như phong ấn đã nứt thành vô số khe hở, còn một bước nữa thôi phong ấn sẽ hoàn toàn rách toạc.
Mắt của Mã Siêu và Vương Chiến cũng đỏ bừng, tất nhiên họ biết rõ tại sao Dương Thanh bảo họ phải cút.
Bởi vì anh sắp bùng nổ, anh sợ mình sẽ đích thân giết họ.
“Tất cả mọi người rời khỏi võ quán Yến Đô ngay, nếu không giết không thai”
Mã Siêu cố gắng chịu đựng cơn đau trong lòng, anh ta hét lên.
Vương Chiến cũng hét to: “Trong vòng một phút,