Mặt anh méo mó như thể đang chịu đựng cơn đau nào đó rất khủng khiếp.
“Cút… Cút… Cút cho tôi…” ị Bỗng nhiên giọng nói cực kỳ đau khổ của Dương Thanh vang lên.
“Anh Thanh!”
Mắt Mã Siêu đỏ bừng, hét một tiếng đau xé lòng.
Đương nhiên anh ta biết rõ Dương Thanh sắp không kiểm soát được mình nên mới bảo họ cút.
Vương Chiến cũng kích động vô cùng, hét lên với Mã Siêu: “Cút! Cút đi ngay! Chỉ có cậu mới có thể báo thù cho cậu Thanh! Cút cho tôi!”
Vương Chiến hét lên giận dữ, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ chợt bùng nổ đập thẳng vào ngực Mã Siêu làm cơ thể Mã Siêu bay đến cổng võ quán.
Thượng Quan Nhu chưa rời đi thấy cảnh tượng này, mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài.
Tình anh em giữa Dương Thanh và Mã Siêu làm cô ta cảm động.
Và sự trung thành của Vương Chiến cũng làm cô ta cảm động.
“Cô Thượng Quan, phiền cô đưa cậu nhóc này đi”
Vương Chiến chợt nhìn sang Thượng Quan Nhu, nở nụ cười nói.
Lúc trước Mã Siêu đã bị thương nặng rồi mà bản thân Thượng Quan Nhu lại là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, lúc này mang Mã Siêu đã bị thương nặng đi, không phải là chuyện gì khó.
“Còn ông thì sao?”
Thượng Quan Nhu nhìn Vương Chiến hỏi.
Vương Chiến nở nụ cười thật tươi, lão ta chợt nhìn Dương Thanh, kiên quyết nói: “Nhất định tôi sẽ làm cậu Thanh tỉnh táo lại!”
Mặc dù Thượng Quan Nhu không rõ Vương Chiến có thể dùng cách gì để làm Dương Thanh tỉnh táo lại nhưng cô ta cảm nhận được sự kiên quyết trên người Vương Chiến.
“Ông yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi!”
Thượng Quan Nhu biết mình ở lại đây không giúp được gì mà ngược lại còn là gánh nặng nên xoay người rời đi.
“Đi đi! Nếu cậu