Hai vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của Trang Tất Phàm, cùng lúc lao về phía Dương Thanh.
Hạ Hà rất sốt ruột, theo đứng chắn ở trước mặt Dương Thanh theo bản năng, tức giận nói với Trang Tất Phàm: "Trang Tất Phàm, có gì anh cứ nhằm vào tôi đây này!"
Cô ta vừa nói dứt lời, hai tên vệ sĩ đã lao tới.
Một người trong đó vung nắm đấm đánh về phía Dương Thanh.
Hạ Hà đột nhiên xuất hiện ở trước người Dương Thanh làm tên vệ sĩ kia muốn thu tay lại cũng không kịp, chỉ có thể hạ nắm đấm xuống.
Hạ Hà cũng vô cùng hoảng sợ.
Cô ta dường như cảm giác được lực nắm đấm của người vệ sĩ đánh tới, nên vô thức nhắm mắt lại.
"Vù…"
Cùng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo cô ta vào lồng ngực ấm áp.
Ngay sau đó, cô ta cảm giác mình bay lên.
"Bịch! Bịch!"
Tới khi cô ta mở mắt ra, đã thấy mình lại đứng trên mặt đất.
Hai người vệ sĩ vừa nãy lại giống như hai viên đạn pháo bay xa hơn mười mét và ngã xuống đất, đang kêu rên.
Hạ Hà trợn trừng mắt, đầy kinh ngạc.
Mà Trang Tất Phàm tận mắt nhìn thấy tất cả, đồng tử đột nhiên co lại, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
Hai tên vệ sĩ đều là cao thủ từng làm lính đặc công, cũng xem như cao thủ hàng đầu ở trong nhà họ Trang của gã, bây giờ thậm chí không chịu nổi một đá của Dương Thanh, bay xa hơn mười mét.
Dương Thanh lại bình thản bước nhanh tới trước mặt Trang Tất Phàm, lạnh lùng nói: "Bây giờ, cậu có thể ra ngoài nói chuyện rồi chứ?"
"Anh… anh muốn làm gì?", Trang Tất Phàm run rẩy nói.
"Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu những lời này mới đúng chứ?", Dương Thanh cười khẩy.
Nếu không phải chỗ này là nơi công cộng, làm sao Trang Tất Phàm còn có thể đứng ở trước mặt Dương Thanh nữa?
"Tôi là cậu chủ nhà họ Trang, anh không thể động vào tôi!", Trang Tất Phàm nói chuyện không đầu không cuối.
Cho dù gã biết mình không phải là đối thủ của Dương Thanh, nhưng gã vẫn không muốn nhận thua Dương Thanh.
"Một gã trai tồi mà thôi, đừng nói động vào cậu, tôi có giết chết cậu thì đã thế nào?"
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh giá, giọng nói cũng lạnh như băng.
Vừa rồi, chính tên ngông cuồng này đã ra lệnh đánh mình tàn phế.
Chỉ vì gã tưởng mình có quan hệ yêu đương với cô gái mà gã muốn có được.
Chắc đám trai tồi làm không ít những chuyện như thế này nhỉ?
Trang Tất Phàm run rẩy.
Gã cảm nhận được Dương Thanh muốn giết mình, gã có cảm giác như bị một con thú hoang thời thượng cổ để mắt tới vậy.
"Anh… anh dám động vào tôi thử xem!"
Trang Tất Phàm miễn cưỡng nói.
"Bốp!"
Gã vừa dứt lời, Dương Thanh đã giáng cho gã một cú tát.
Tiếng tát tai vang lên giòn giã, trên mặt Trang Tất Phàm cũng hằn lên dấu ngón tay đỏ chói.
"Tôi đánh cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?"
Dương Thanh bình tĩnh nói.
"Anh, mẹ kiếp, không ngờ anh lại dám đánh tôi! Anh biết tôi là ai không?"
Hai mắt Trang Tất Phàm trợn trừng, đầy vẻ khó tin.
Gã đường đường là cậu chủ nhà họ Trang, được mệnh danh là cậu Tư Giang Hải, trước tiên không nhắc tới chuyện bị người ta cướp gái mà còn bị ăn tát.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, gã còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?
"Bốp!"
Ấy thế mà, gã vừa chất vấn Dương Thanh xong lại ăn ngay một cú tát khác.
Cái tát này còn mạnh hơn trước, má bên kia cũng hiện lên dấu bàn tay rõ ràng, khóe miệng gã rướm máu.
Trang Tất Phàm sắp phát điên rồi.
Gã bị đối phương liên tục tát hai cái, điều này quả thật là sự sỉ nhục đối với gã.
"Tôi lại tát cậu đấy, cậu có thể làm gì chứ?"
Ánh mắt Dương Thanh càng lạnh hơn.
Xung quanh đã có vài người đứng xem, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là những người bác sĩ kia, họ biết rất rõ về thân phận của Trang Tất Phàm.
Nghe đâu là nghiệp vụ bảo vệ bệnh viện này hợp tác với nhà họ Trang.
Mặc dù đây chỉ là một nghiệp vụ nhỏ đối với bệnh viện, nhưng dù sao phía hợp tác cũng là nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Mà Trang Tất Phàm lại được gọi là cậu Tư Giang Hải.
Bây giờ gã bị một người tuổi tác tương đương tát hai cái, có thể tưởng tượng được những người này kinh ngạc thế nào.
Hạ Hà đờ đẫn trong giây lát rồi dần bình tĩnh lại.
Cho dù cô ta lo lắng cho Dương Thanh, nhưng cũng hiểu anh không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trang Tất Phàm cảm giác như người xung quanh đều đang chỉ trỏ bàn tán về mình, gã càng giận hơn.
"Thằng khốn, anh chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Gã uy hiếp một câu rồi muốn rời đi.
"Tôi có nói là cho cậu đi chưa?"
Nhưng vào lúc này Dương Thanh lại hùng hổ dọa người, không định tha cho Trang Tất Phàm.
"Thằng khốn, tôi khuyên anh tốt nhất là nên xin lỗi tôi đi.
Tôi là con cháu của nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc đứng đầu