“Tha được thì nên tha đi, Lưu lão quái, tôi mang đi!”
Bỗng nhiên, gã đàn ông trung niên đó lên tiếng.
Giọng điệu của ông ta cực kì ngang nhiên, như thể ông ta muốn mang ai đi thì không kẻ nào có thể ngăn cản nổi.
“Lão già này, phải chết!”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng lên tiếng, anh nhìn về phía người trung niên cao lớn kia, ý chí chiến đấu bắt đầu hừng hực.
““Hừt”
Người trung niên cao lớn lạnh lùng nói: “Cậu chỉ vừa bước một chân vào Siêu Phàm Cảnh mà đã dám lớn lối như vậy à? Nếu thật sự tiến vào Siêu Phàm Cảnh chẳng phải sẽ càng kiêu ngạo hay sao?”
“Nếu đã vậy, dĩ nhiên tôi đây không thể tha cho cậu được rồi!”
Lời vừa dứt, gã trung niên cao lớn kia thoáng di động, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh.
Ông ta vung một cánh tay, nắm tay to lớn đấm thẳng về phía trái tim Dương Thanh.
Trong chớp mắt, ngay chính Dương Thanh cũng cảm nhận được một hơi thở khủng khiếp không thể ngăn cản.
Ánh mắt anh tràn ngập lạnh lẽo, một hơi thở gần như ngang cỡ Siêu Phàm sơ kỳ bùng nổ từ cơ thể anh.
“Giết!”
Anh vung tay chém một quyền.
Chỉ là một quyền dứt khoát, không có động tác hoa mỹ nào, nhưng không gian xung quanh như thể bị sức mạnh đi kèm quyền này của anh xé rách toạc.
“Uỳnh!”
Nắm đấm của hai người đối đầu trong giây lát.
Thân thể Dương Thanh bỗng bị đẩy lùi bảy, †ám bước, mà gã trung niên cao to kia chỉ phải lùi lại ba, bốn bước.
Dù vậy, điều này cũng đã khiến ông ta thoáng lộ vẻ khiếp sợ.
Ông ta có thể cảm nhận được, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh