Dương Thanh lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt điên cưồng nhìn thẳng vào gã đàn ông kia, nghiến răng nói: “Lưu lão quái, phải chết!”
Vẫn là câu nói này!
“Đã thế thì dù tôi giết cậu, hẳn vị kia cũng sẽ không nhúng tay đâu nhỉ?”
Gã đàn ông trung niên lạnh lẽo nói.
Ông ta nói vậy là đang muốn thử ý vị kia, đối phương vần chẳng nói thêm gì, ra vẻ không định nhúng tay vào chuyện này.
“Anh Thanh, quân tử báo thù, mười năm không muộn!”
Mã Siêu căn răng hô.
Anh ta cũng rất muốn báo thù cho Vương Chiến, nhưng gã đàn ông trước mặt kia quá mạnh, Dương Thanh hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta.
So với báo thù, anh ta càng mong muốn Dương Thanh có thể sống sót.
Dương Thanh lại lắc đầu, sảc mặt kiên định, nói: “Hôm nay, Lưu lão quái phải chết!”
Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật trên người anh đã tăng vọt, chân khẽ di động, một lần nữa lao về ma đối thủ.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Dương Thanh lại bắt đầu một vòng tấn công mãnh liệt gã đàn ông trung niên kia, những đòn tấn công lần này lại mạnh hơn lần trước khá nhiều.
Gã trung niên cao to kia cũng nhận ra, thực lực của Dương Thanh lại tăng mạnh vài phần, sắc mặt lập tức âm trầm cực kì.
Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, chẳng phải thực lực của Dương Thanh sẽ có lúc vượt qua ông ta sao?
Nghĩ tới đây, ông ta kinh sợ toát mồ hôi lạnh.
“Ranh con, mày muốn chết hải”
Ông ta vung mạnh cánh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ từ từ ngưng tụ trong lòng bàn