“Đương nhiên, tôi cũng biết cậu không có quyền quyết định chuyện này.
Tôi cho cậu cơ hội hỏi ý Long Hoàng”.
Mặc dù Hoa Anh Kiệt tự tin cao thủ của Hiệp hội Võ thuật sẽ giành chiến thắng nhưng cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng là Thần Cảnh hậu kỳ, nhỡ thất bại thì sao?
Long Khoa gật đầu: “Được, tôi sẽ liên hệ với bố tôi!”
Dứt lời, Long Khoa lập tức gọi điện cho Long Hoàng báo cáo mọi chuyện, bao gồm cả việc cao thủ Hoàng tộc họ Long muốn giết Đoàn Vô Nhai, cuối cùng lại ngộ sát cao thủ của Hiệp hội võ thuật.
“Chết tiệt! Ai cho chúng mày gan chó dám giết cả người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn?”
Long Hoàng nghe xong nổi giận đùng đùng: “Giết được Đoàn Vô Nhai thì còn được, lũ vô dụng chúng mày lại giết hụt, còn giết nhầm cao thủ của Hiệp hội Võ thuật”.
“Chúng mày thích tự đâm đầu vào chỗ chết thế à?”
Long Khoa đã đoán trước được, Long Hoàng sẽ rất tức giận.
Chờ Long Hoàng măng đủ, Long Khoa mới dè dặt hỏi: “Con biết sai rồi, bây giờ chúng ta có nên từ bỏ trận đấu không?”
Lần này, Long Hoàng không nổi giận, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đế Thôn chỉ có thể thuộc về Hoàng tộc họ Long!”
“Vâng!”
Long Khoa đã hiểu.
“Thế nào?”
Hoa Anh Kiệt thấy Long Khoa cúp máy, lạnh giọng hỏi.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Khoa.
Ông ta lắc đầu đáp: “Rất xin lỗi hội trưởng Hoa, bố tôi quyết định tiếp tục chiến đấu!”
“Hoàng tộc họ Long đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Ánh mắt Hoa Anh