Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta tham gia buổi đấu giá như thế nào, biết rõ nhà họ Mạnh vốn rất cảnh giác.
Quả nhiên Viên Thiệu vừa dứt lời đã có một người đàn ông trung niên mặc vest màu đen từ tầng hai đi xuống.
“Hồng Phúc kìa, người chuyên phụ trách đấu giá cho nhà họ Mạnh!”
“Trước kia ông ta chưa từng xuất hiện trong những buổi đấu giá như thế này”.
“Xem ra chất lượng của nguồn hàng lần này rất cao, nhà họ Mạnh cực kỳ coi trọng.
Nếu không Hồng Phúc cũng sẽ không xuất hiện”.
…
Mọi người trông thấy Hồng Phúc đều vô cùng kinh ngạc.
Viên Thiệu nhếch môi khinh miệt nhìn Dương Thanh, híp mắt nói: “Tôi cũng muốn xem nếu anh không có một trăm triệu thì phải giải quyết thế nào!”
Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, không hề có ý định đứng dậy, khác hẳn với bộ dạng của một thằng nhà nghèo sắp bị đuổi khỏi khỏi club Long Đằng.
Tô San thấy Hồng Phúc tới thì vừa kinh hãi lại vừa lo lắng.
Cô ta là cô chủ nhà họ Tô, đương nhiên biết rõ thân phận của Hồng Phúc.
Ông ta có thể thay mặt nhà họ Mạnh phụ trách buổi đấu giá quan trọng như vậy, chứng tỏ ông ta rất được nhà họ Mạnh coi trọng.
“Chào cậu, tôi là Hồng Phúc, người phụ trách của buổi đấu giá ngày hôm nay.
Mong cậu phối hợp để chúng ta kiểm tra tài sản!”
Hồng Phúc đi tới trước mặt Dương Thanh, không hề khinh thường anh mà vẫn giữ thái độ lịch sự, bình thản.
“Chú Hồng, anh ấy là bạn cháu đưa tới.
Chú có thể miễn việc kiểm tra tài sản cho anh ấy không ạ?”
Tô San quen biết Hồng Phúc nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc.
Hồng Phúc như một người máy không có tình cảm, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô chủ Tô, theo quy định bất cứ ai đi vào sảnh đấu giá đều phải kiểm tra tài sản!”
Tô San vô cùng sốt ruột.
Tuy cô ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng cũng không tin anh có thể lấy ra được một trăm triệu ngay tại đây.
“Chú Hồng…”
Tô San định nói tiếp lại bị Hồng Phúc chen vào: “Cô chủ Tô, tôi có thể nể tình bố cô mà không so đo với cô.
Nhưng nếu cô còn tiếp tục ngăn cản, đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Tô!”
Hồng Phúc vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí giọng điệu chẳng hề thay đổi.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được sự uy hiếp vô hình trong lời nói của ông ta.
Dương Thanh hứng thú nhìn Hồng Phúc, lâu rồi chưa gặp được loại người như thế này.
Loại người này có hai trường hợp, một là thực sự không có ham muốn gì, tinh thần vững vàng, hai là đang giả vờ.
Dương Thanh không nhìn ra được dấu vết giả vờ nào trên người Hồng Phúc, chứng tỏ ông ta là trường hợp thứ nhất, tinh thần cực kỳ vững vàng.
Những người giống ông ta làm việc rất nghiêm túc, cực kỳ uy nghiêm.
Đối với cấp trên, ông ta làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đối với cấp dưới, ông ta không cho phép bất cứ ai nghi ngờ mệnh lệnh của mình, chỉ coi trọng kết quả.
Loại người này rất dễ thành công.
Đúng lúc ấy, Quan Chính Sơn đi tới, sắc mặt hơi khó coi.
“Ông Hồng, cậu ấy là bạn tôi, mong ông nể mặt tôi…”
Quan Chính Sơn chưa kịp nói hết câu, Hồng Phúc đã lạnh lùng lườm ông ta, bình thản nói: “Một nhà họ Quan nho nhỏ cũng đòi tôi phải nể mặt sao? Nếu còn ai dám xen vào chuyện của tôi thì tự giác cút ra ngoài đi!”
Hồng Phúc không hề nể mặt Quan Chính Sơn, khiến sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.
Không phải ông ta lo lắng Dương Thanh không vượt qua kiểm tài sản, mà ông ta bắt buộc phải đứng ra tỏ thái độ.
Cho dù là nhà họ Mạnh cũng không được sỉ nhục Dương Thanh.
Đầu tiên là Tô San, sau đó là Quan Chính Sơn liên tiếp nói thay Dương Thanh khiến đám người nghi ngờ anh đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng người có thể đi vào buổi đấu giá này, không giàu có thì cũng nắm quyền lớn.
Dương Thanh có thể được hai gia tộc lớn cùng trợ giúp chứng tỏ thân phận của anh không hề đơn giản.
“Ông Hồng muốn kiểm tra tài sản, tôi phối hợp là được mà!”
Quan Chính Sơn định tiếp tục lên tiếng thì Dương Thanh đã đồng ý kiểm tra tài sản.
Nhưng ngay sau đó, anh híp mắt nói: “Nếu tôi vượt qua kiểm tra tài sản, có phải người vừa mới vu oan cho tôi nên bị trừng phạt hay không?”
Nghe vậy, mặt Viên Thiệu lập tức biến sắc.
Cậu ta chỉ nghĩ ra cách mượn tay nhà họ Mạnh đuổi Dương Thanh đi chứ không hề nghĩ tới trường hợp anh vượt qua kiểm tra tài sản, nhà họ Mạnh sẽ xử lý mình thế nào.
“Chỉ cần cậu có thể vượt qua kiểm tra tài sản thì chính là khách quý của chúng tôi.
Không ai có tư cách vu oan cho cậu”.
Vẻ mặt của Hồng Phúc lạnh tanh không cảm xúc: “Người vu oan cho cậu sẽ bị cho vào danh sách đen, sau này người đó không được phép tham gia các buổi đấu giá do tôi phụ trách nữa!”
Nghe Hồng Phúc nói xong, sắc mặt Viên Thiệu vô cùng khó coi.
Viên Mộc cũng sa sầm mặt lại.
Nhưng bọn họ chỉ tức giận với Dương Thanh.
“Được!”