“Ha ha ha…”
Đoàn Vô Viêm hả hê cười thật to.
Nhìn bóng lưng của ông ta, trong mắt Đoàn Vô Nhai ngập tràn lửa giận.
Từ nhỏ hai người đã như nước với lửa, thường ngày cũng âm thầm đấu đá nhưng chưa có lần nào Đoàn Vô Viêm dám chủ động khiêu khích như hôm nay.
Điều này làm cho Đoàn Vô Nhai có dự cảm không lành.
Bây giờ ông ta đã được chỉ định làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, đáng lẽ ra Đoàn Vô Viêm đã không còn tư cách cạnh tranh với ông ta nữa rồi.
Sao đột nhiên dám xấc xược như vậy?
“Bố ơi!”
Đoàn Ngữ Yên cực kỳ căng thẳng, năm chặt tay bố mình, trong mắt hiện lên sự lo âu.
Đoàn Vô Nhai lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười hiền từ như thường ngày với con gái: ‘Bố không sao đâu!”
“Keng!”
Ngay lúc này, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi.
Trong Hoàng tộc họ Đoàn, chuông được dùng để thông báo Đoàn Hoàng mở cuộc họp khẩn cấp.
Lần gần nhất tiếng chuông này vang lên là khi Đoàn Vô Nhai đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, được Đoàn Hoàng sắc phong là người thừa kế vào hai năm về trước.
“Bố mau qua đó đi, có lẽ ông nội có chuyện quan trọng đấy ạ!”
Đoàn Ngữ Yên thúc giục.
“Bố biết rồi!”
Đoàn Vô Nhai không dám trễ nải, vội vàng ra ngoài.
Nhưng ông ta vừa