Nét mặt Trần Anh Tuấn lập tức cứng đờ, những người khác cũng cực kỳ kinh ngạc.
Dương Thanh chỉ vào Trần Anh Tuấn, xong lại chỉ vào Viên Thiệu: "Cả cậu nữa, tôi cũng không tha thứ cho cậu!"
Cả Trần Anh Tuấn lẫn Viên Thiệu đều là con cháu nhà giàu bậc nhất, thế mà bây giờ lại lần lượt bị người ta công khai đối đầu trước mặt tất cả mọi người.
Rõ ràng là chàng trai này đang đối đầu với danh gia vọng tộc hàng đầu, nhưng đã có bài học lúc nãy làm gương, bây giờ không ai dám ho he gì.
Viên Thiệu lập tức nổi giận, nhưng Viên Mộc chợt vỗ vai cậu ta trước khi cậu ta làm ầm lên.
"Anh, thằng nhãi này chán sống rồi!", Viên Thiệu tức giận.
Viên Mộc tát cậu ta một phát thật mạnh.
Trước đó hắn ta đã tát Viên Thiệu một bạt tai, bây giờ lại tát thêm phát nữa, lại còn tát trước mặt biết bao người.
"Câm miệng! Nếu chú còn nói năng vô lễ với anh Dương thì cút khỏi nhà họ Dương ngay!"
Viên Mộc giận dữ ra mặt, nhưng không có ai nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.
Nhà họ Viên bỏ qua thế hệ trước, chỉ định Viên Mộc làm người thừa kế nhà họ Viên, điều này đã đủ chứng minh sự ưu tú của hắn ta.
Lúc này Viên Thiệu đã bình tĩnh lại, đầu cúi gằm, không dám nói gì, bởi vì hắn ta biết Viên Mộc làm vậy là có lý do của mình.
Viên Mộc bước lên trước, nhìn Dương Thanh nói: "Anh Dương, tôi vô cùng xin lỗi về việc em trai tôi xúc phạm anh.
Xin anh yên tâm, khi nào về nhà họ Viên, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó đàng hoàng!"
Dứt lời hắn ta lập tức xoay người rời đi.
Lúc đi qua Viên Thiệu, hắn ta quát: "Còn không cút mau!"
Vì chuyện vừa rồi, nhà họ Viên đã mất hết thể diện trước các danh gia vọng tộc, nếu còn ở lại thì cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Trần Anh Tuấn híp mắt nhìn Dương Thanh chòng chọc, sau đó cũng xoay người bỏ đi.
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn Dương Thanh.
Ngay cả người gánh vác trọng trách của nhà họ Mạnh giàu sang quyền thế ở tỉnh lỵ cũng phải dè chừng chàng trai này, rốt cuộc thì cậu ta là ai?
Rất nhiều người đều suy nghĩ vấn đề này.
"Cậu Dương, chẳng hay cậu có hài lòng với cách xử lý của tôi hay không?", Hồng Phúc nở nụ cười hiếm thấy.
Dương Thanh cười khẽ: "Cảm ơn sự giúp đỡ của ông Hồng, tất nhiên là tôi hài lòng!"
"Cậu Dương hài lòng là tốt rồi!"
Hồng Phúc giơ cổ tay xem giờ, sau đó cất bước rời đi, đồng thời lên tiếng: "Buổi đấu giá tối nay bắt đầu, mời các vị chuẩn bị sẵn sàng!"
Đúng lúc này, Mã Siêu trở lại bên cạnh Dương Thanh nói thầm: "Cô Hà bị nhốt rồi, xung quanh toàn là bẫy, không thể cứu người.
Nhưng chắc chắn là cô Hà sẽ thành vật phẩm đấu giá".
Ngay từ đầu Dương Thanh đã nghĩ đến điều này nên không hề ngạc nhiên.
"Còn có bốn cô gái cực kỳ xinh đẹp bị nhốt cùng cô Hà.
Em nghi ngờ việc anh bảo em điều tra lúc trước có liên quan đến nhà họ Mạnh", Mã Siêu lại nói tiếp.
"Ừ, cậu rời khỏi đây trước đi!"
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Mã Siêu thất vọng, anh ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ náo loạn buổi đấu giá nhưng ai dè anh lại im hơi lặng tiếng.
Tô San thầm kinh ngạc khi thấy Mã Siêu rời đi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ta gặp Mã Siêu nhưng có thể cảm nhận được khí thế cực kỳ đáng gờm từ đối phương.
Cô ta cảm thấy cao thủ mạnh nhất nhà họ Tô cũng không phải là đối thủ của Mã Siêu.
Cô ta đảo mắt, nhìn Dương Thanh bằng cặp mắt sáng ngời.
Cô ta ngày càng tò mò về người đàn ông này.
Một người có thẻ đen, còn khiến cho Hồng Phúc đuổi cổ những người thuộc năm gia tộc giàu sang quyền thế hàng đầu, bên cạnh còn có cao thủ cấp bậc như Mã Siêu...
Anh thật sự chỉ là một tên ở rể thôi sao?
Trong khi đó, Trần Anh Tuấn và anh em nhà họ Viên đã rời khỏi club Long Đằng.
"Anh, anh định tha cho thằng khốn kia thật sao?", Viên Thiệu hỏi với thái độ không cam lòng.
Viên Mộc cười gằn: "Không cần biết thằng đó là ai, dám làm bẽ mặt nhà họ Viên giữa chốn đông người thì chính là kẻ thù của nhà họ Viên chúng ta, sao có thể tha cho anh ta được?"
Ánh mắt Viên Thiệu cực kỳ ác độc, cậu ta cắn răng nghiến lợi gằn lên: "Anh, em muốn thằng đó phải chết!"
Viên Mộc không đáp lời cậu ta mà nhìn sang Trần Anh Tuấn bên cạnh và nói: "Anh Tuấn, về chuyện này, cậu có kế hoạch gì không?"
Trần Anh Tuấn thầm mắng hắn ta là cáo già song ngoài mặt vẫn