“Đoàn Vô Nhai, mau tự phế võ công đi, nếu không tôi sẽ giết con gái anh!”
Đoàn Vô Viêm giận dữ rống lên.
“Được, tôi làm!”
Đoàn Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Đoàn Vô Nhai tràn đầy đau khổ, khẩn cầu ông ta đừng quan tâm tới mình.
“Ha ha ha ha…”
Đoàn Vô Viêm nghe thấy thế, điên cuồng cười lớn.
“Phập!”
Đúng lúc này, một cánh tay đâm xuyên qua ngực Đoàn Vô Viêm.
Tiếng cười của Đoàn Vô Viêm lập tức im bặt.
“Tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy!”
Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng ông ta.
Lúc này, xung quanh đều chìm trong yên tĩnh!
Mọi người trố mắt nhìn bàn tay xuyên qua ngực Đoàn Vô Viêm, máu chảy đầm đìa, lòng bàn †ay còn năm một trái tim.
“Phốc!”
Cánh tay kia đột nhiên dùng sức, trái tim của Đoàn Vô Viêm lập tức vỡ vụn.
Ông ta ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.
“Cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai thấy bóng dáng quen thuộc sau lưng Đoàn Vô Viêm, lập tức kinh ngạc hô lên.
Dương Thanh nhìn ông ta, nở nụ cười ấm áp, gật đầu đáp: “Chuyện còn lại cứ giao cho tôi!”
Mấy ngày này, anh vẫn nằm trong Hoàng tộc họ Đoàn, tuy không thể tỉnh lại nhưng vẫn luôn có ý thức.
Anh biết rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Vừa nãy anh cũng cực kỳ lo lắng, nào ngờ Độc Du cõng mình bị bốn cao thủ Thần Cảnh