Lúc này, trong mắt La Tu tràn đầy sát khí, khóe miệng rướm máu.
Dương Thanh bỗng nhìn Đoàn Vô Nhai: “Chắc ông biết rõ, giữ ông ta lại là tai họa ngầm rất lớn với ông”.
Đoàn Vô Nhai ngạo nghề nhìn La Tu: “Tôi chắc chăn có thể khống chế ông tai”
“Được, vậy thì tạm thời tha cho ông ta một mạng!”
Nói xong, Dương Thanh bình thản đi tới bên cạnh Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai đã uống thuốc trị thương: Dương Thanh cho, vết thương đang dần hồi phục.
Dương Thanh có thể cảm giác được, khí tức trong người ông ta sắp đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa.
“Uống viên thuốc này đi!”
Dương Thanh xòe tay ném cho Đoàn Vô Nhai một bình ngọc làm bằng chất liệu cao cấp.
“Luyện Thể Đan!”
Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn trông thấy đều giật mình kinh hãi.
Bởi vì lúc trước trong cuộc họp khẩn cấp, Đoàn Hoàng đã ban Luyện Thể Đan cho Đoàn Vô Viêm, bây giờ lại rơi vào tay Dương Thanh, còn bị anh trả lại cho Đoàn Vô Nhai.
Dương Thanh không biết Luyện Thể Đan, chỉ cảm giác được trong viên thuốc này chứa một nguồn năng lượng rất lớn.
Đoàn Vô Nhai sắp đột phá Thần Cảnh đỉnh phong.
Chác là nguồn năng lượng trong viên thuốc này đủ để ông ta đột phá thành công.
“Được!”
Đoàn Vô Nhai không hề khách sáo, lập tức mở bình đổ ra một viên thuốc màu đen.
Mùi thuốc nồng nặc tỏa ra từ miệng bình.
Đoàn Vô Nhai không chút do dự uống vào.
Viên thuốc lập tức biến thành một dòng nước ấm chảy xuống ruột gan ông ta.
Đồng thời,