Hiện giờ Trang Tất Phàm đang vô cùng hoảng loạn.
Mặc dù club Long Đằng là sản nghiệp của nhà họ Trang nhưng nhà họ Mạnh đứng đầu tỉnh lỵ mới là phía tổ chức buổi đấu giá này.
Cho dù ông nội gã có ở đây, nhà họ Mạnh cũng sẽ không nể mặt.
Quan trọng là gã kiếm đâu ra một trăm năm mươi triệu chứ?
Tuy nhà họ Trang không thiếu tiền nhưng cũng sẽ không để gã làm táng gia bại sản như vậy!
“Không tính!”
Sau một hồi ngơ ngác, Trang Tất Phàm bỗng kích động hét lớn.
Phòng đấu giá đang rầm rộ lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn sang gã.
“Thằng nhãi kia cố ý hét giá thật cao, lượt đấu giá này không thể được công nhận!”
Trang Tất Phàm chỉ vào Dương Thanh, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tức giận.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, xem thường nhìn gã.
Cho dù anh thực sự cố tình hét giá thì cũng chẳng có nhà đấu giá nào quan tâm.
Hơn nữa, Dương Thanh vốn không quen biết nhà họ Mạnh, sao lại rảnh rỗi tăng giá giúp bọn họ?
“Vớ vẩn!”
Sau khi Trang Tất Phàm nói xong, một tiếng quát lớn vang vọng khắp căn phòng.
Hồng Phúc vừa mới rời đi lại xuất hiện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Tất Phàm: “Trong buổi đấu giá do tôi phụ sách sao có thể xuất hiện chuyện đổi ý?”
“Nếu cậu nói cậu Dương hét giá, sao cậu còn tiếp tục tăng giá theo? Cậu là đồ ngu à? Biết đối phương muốn hét giá còn không ngừng đấu giá?”
Hồng Phúc hỏi dồn dập khiến mặt Trương Tất Phàm biến sắc.
Đến tận lúc này gã mới ý thức được mình đã làm ra chuyện ngu ngốc đến nhường nào.
“Mời cậu Trang lập tức thanh toán một trăm năm mươi triệu!”
Lúc này, nhân viên của phòng đấu giá đi tới bình tĩnh nói với gã.
Không phải nhân viên cố ý gây khó dễ, đây là quy định ở nơi này.
Các lượt đấu giá trước đó cũng thế, sau khi có người đấu giá thành công đều sẽ có nhân viên đến gặp người đó yêu cầu thanh toán tại chỗ.
“Dương Thanh, tôi không giành với anh nữa.
Chỉ cần anh ra giá thêm lần nữa, Hạ Hà sẽ thuộc về anh, mau ra giá đi!”
Trang Tất Phàm sợ hãi gào thét với Dương Thanh.
Dương Thanh cười lạnh đáp: “Nếu không vì cậu, tôi chỉ cần mất hai mươi triệu là mua được cô ấy.
Bây giờ cậu muốn tôi mất thêm một trăm ba mươi triệu nữa, cậu nghĩ tôi cũng ngu ngốc như cậu sao?”
“Không phải anh có quan hệ với cô ta sao? Chẳng lẽ không thèm nữa rồi?”, Trang Tất Phàm cả giận nói.
“Với một trăm năm mươi triệu, tôi muốn có ai chả được, sao phải nhất quyết mua cô ấy?”, Dương Thanh chế giễu nói.
“Hạ Hà thích anh, anh cũng thích Hạ Hà, anh không thể đối xử với cô ta như vậy được! Nếu anh thật sự nhường cô ta cho tôi, tôi sẽ chơi chết cô ta ở trên giường, anh cũng mặc kệ sao?”, Trang Tất Phàm đỏ bừng hai mắt, mặt mày dữ tợn.
Gã đã hoàn toàn mất lý trí, quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Dương Thanh cau mày, ánh mắt bắn ra sát khí.
Loại người như gã đúng là súc vật, bắt buộc phải chết!
“Câm mồm!”
Hồng Phúc thấy Dương Thanh tức giận liền quát Trang Tất Phàm: “Nếu cậu không chịu thanh toán, đừng trách tôi không nể mặt!”
Trang Tất Phàm cầu khẩn: “Ông Hồng, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ!”
“Không có tiền?”
Giọng nói của Hồng Phúc vô cùng lạnh lẽo.
Ông ta trầm ngâm chốc lát rồi dặn dò trợ lý sau lưng: “Bảo nhà họ Trang mang tiền tới chuộc người đi!”
“Vâng!”
Trợ lý lập tức lấy điện thoại ra định liên hệ.
“Chờ đã!”
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi chợt bước ra.
“Sao cậu chủ Xuyên lại tới đây?”
Trông thấy Mạnh Xuyên, Hồng Phúc khẽ nhíu mày.
Dương Thanh đã từng chạm mặt với anh ta ở ngoài cửa club Long Đằng.
Chỉ một lần gặp mặt, hai tên bảo vệ của anh ta đã bị đánh bay.
Mạnh Xuyên không trả lời mà đi thẳng tới chỗ Dương Thanh: “Cậu Dương hào phóng như vậy, mua thêm một người chắc cũng không ảnh hưởng quá lớn, tôi nói có đúng không?”
Dương Thanh cảm thấy nực cười: “Thì sao?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Trang Tất Phàm ra giá, cậu Dương đã đấu giá hai mươi triệu.
Coi như số 1 được bán cho cậu với giá hai mươi triệu đi”.
Mạnh