Thế nhưng, Đoàn Hoàng lại vì cái chết của Đoàn Vô Viêm mà tính hỏi tội Đoàn Vô Nhai.
Ngay khi Đoàn Hoàng phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới biệt viện, bên trong khuôn viên của biệt viện này, bốn người Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên đều đang có mặt.
Đoàn Vô Nhai nhìn biệt viện đã biến thành phế tích, sắc mặt bi thương vô cùng.
“Bố, bố đã cố gắng hết sức rồi, xin đừng tự trách bản thân nữa, nếu mẹ ở trên trời có linh, nhất định sẽ không trách bố đâu”.
Đoàn Ngữ Yên kéo tay bố mình, cố gắng khuyên giải.
Mặc dù cô ấy đang khuyên giải Đoàn Vô Nhai nhưng sắc mặt cô ấy cũng đau thương khôn xiết.
Bố nhớ thương mẹ, sao cô ấy lại không nhớ nhung mẹ mình chứ?
Biệt viện này có ý nghĩa vô cùng sâu nặng với Đoàn Vô Nhai, đồng thời nó cũng có ý nghĩa như vậy đối với cô ấy.
Nay biệt viện này đã bị hủy hoại, thật đúng là một đả kích rất lớn đối với hai bố con cô ấy.
Độc Du đứng sau lưng Đoàn Vô Nhai, sắc mặt bĩnh tĩnh, chẳng khác nào một vệ sĩ trung thành nhất, mà sự thực cũng đúng như vậy, ông ấy đúng là cực kì trung thành.
Dương Thanh đứng bên cạnh, loáng thoáng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Đoàn Vô Nhai.
Bồng, anh nhíu mày: “Xem ra, Đoàn Hoàng không tính tha cho chúng ta rồi”.
Cảnh giới võ thuật của Đoàn Vô Nhai không bằng Dương Thanh, ông ta vẫn chưa cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.
Dương Thanh nheo mắt nói: “Hai eao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, Đoàn Hoàng ra tay “hào phóng” thật”.
“ý cậu là, bố tôi phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới đối phó chúng ta?”
Đoàn Vô Nhai kinh ngạc hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Hai gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong này mang theo chủ ý giết chóc rất mãnh liệt,