Cô ấy cũng tiến lên một bước, đứng sóng vai với Đoàn Vô Nhai.
“Tôi bảo các người đi maul”
Đoàn Vô Nhai giận dữ hét: ‘Ai làm người đó chịu trách nhiệm, Đoàn Vô Viêm là do tôi giết, La Tu cũng do chính tay tôi giết”.
“Nhưng tôi không tin bố tôi sẽ ác độc đến mức muốn giết chính con đẻ của mình!”
“Các người mau đi ngay đi!”
Hiển nhiên, ông ta cố tình gom hết tội giết Đoàn Vô Viêm và La Tu vào mình, muốn một mình gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ có điều, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên vẫn không chịu nhúc nhích.
Hai người này trước nay luôn nghe lời ông ta, nhưng nay lại nhất quyết không chịu tuân theo.
“Nhị hoàng tử, nếu Đoàn Hoàng thực sự muốn tha cho ngài thì đã không phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đến đưa ngài tới gặp ông ấy”.
Độc Du hiểu rất rõ tình huống hiện tại, bình thản nói: ‘Lần này Đoàn Hoàng thật sự có khả năng hạ quyết tâm giết ngài đấy!”
“Không thể nào!”
Cho đến bây giờ, Đoàn Vô Nhai vẫn không chịu tin, bố mình sẽ hạ lệnh giết mình.
Độc Du không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía hai cao thủ Thần Cảnh kia, sẵn sàng chiến đấu.
Dương Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ, bước lên trước, nói: “Các vị đã không muốn đi thì tôi càng không thể đi, nói sao thì tôi cũng chính là người giết Đoàn Vô Viêm mà!”
Dương Thanh hiểu rõ vì sao Đoàn Hoàng lại giận dữ đến mức ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng không buông tha, nguyên nhân chính là vì Đoàn Vô Viêm.
Mặc dù anh không thể hiểu vì sao cùng là con mình mà Đoàn Hoàng lại phân biệt đối xử đến thế, nhưng anh vẫn muốn đi gặp Đoàn Hoàng một lần.
Với thực lực của anh hiện nay, dù Đoàn Hoàng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh cũng không Sợ.
“Cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai nhìn Dương Thanh, sốt ruột