“Tất nhiên, nếu ông có thể nói trước với tôi bà ta đến Hoàng tộc họ Đoàn thì tôi sẽ nợ Đoàn Hoàn ông một ân tình!”
Nói xong, không đợi Đoàn Hoàng trả lời, anh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Dương Thanh dần đi xa, vẻ mặt Đoàn Hoàng phức tạp.
Theo lý mà nói, Dương Thanh giết con trai Đoàn Vô Viêm của lão ta thì lão ta nên đầy ý thù địch với Dương Thanh mới đúng.
Nhưng sau khi lão ta biết thực lực thật sự của Dương Thanh thì ý thù địch này hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lão ta rất rõ, thiên tài võ thuật như Dương Thanh sẽ trở nên mạnh hơn trong tương lai, nếu dựa vào Hoàng tộc họ Đoàn thì cả đời này cũng không có cơ hội để trả thù.
Mà Dương Thanh lại có mối quan hệ rất tốt với Đoàn Vô Nhai, Đoàn Vô Nhai cũng là con trai của lão ta, nếu Dương Thanh có thể sống sót trong tay Vũ Vũ Lan, vậy truyền ngôi vị cho Đoàn Vô Nhai thì có sao?
“Cậu Thanh!”
Lúc Dương Thanh đi đến trước mặt Đoàn Vô Nhai, ông ta thoáng hoảng hốt, vội đi lên trước.
Tất nhiên Dương Thanh biết rõ nỗi lo trong lòng Đoàn Vô Nhai, anh nói: “Yên tâm, tôi với ông ta sẽ không có trận chiến nào nữa!”
Nói xong, vẻ mặt anh nghiêm trọng, nói tiếp: “Chuẩn bị đi, đưa cả Đoàn Ngữ Yên và Độc Du, bây giờ theo tôi rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn!”
“Được!”
Mặc dù Đoàn Vô Nhai không rõ lắm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta có thể cảm nhận được Dương Thanh có vài phần lo lắng.
Ông ta vốn không có ý định tranh giành ngôi vị, bây giờ rời đi mà không có bất kỳ gánh nặng †âm lý nào.
Ngay lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bao trùm cả Hoàng tộc họ Đoàn.
“Đoàn Hoàng, gan các người lớn lắm, không ngờ lại dám giết