Cụ Tần nói xong câu này thì nghênh ngang rời đi.
“Tần Thanh Tâm, cô đã nghe thấy chưa? Chỉ trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không thể lay chuyển quyết định của sếp Lạc, vậy thì cả nhà cô sẽ phải cuốn xéo ra khỏi gia tộc.
Theo trí nhớ của tôi, hình như trước giờ chưa có mệnh lệnh của chủ gia tộc nào được hạ ấy nhỉ?”, Tần Phi cười nói với vẻ mặt đầy đắc ý.
Lệnh của chủ gia tộc là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất trong nhà họ Tần, do đích thân chủ gia tộc truyền xuống bên dưới bằng văn bản, mỗi năm chỉ có thể ra một mệnh lệnh.
Không ngờ hôm nay cụ Tần lại muốn dùng nó với Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm chết lặng, cô hoàn toàn không ngờ cụ Tần lại đối xử với mình như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng với gia tộc mình như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên, cô muốn rời khỏi gia tộc mãi mãi.
Trong ba ngày kế tiếp, ngày nào Tần Thanh Tâm cũng đi tới tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng ngay cả cửa chính cô cũng không đi vào được.
Trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.
Trước cửa sổ sát đất rộng lớn, bóng một người thanh niên đang đứng chắp tay, cúi đầu nhìn thân hình gầy yếu ở dưới lầu, ánh mắt chứa đầy vẻ không đành lòng.
“Chủ tịch, đã ba ngày rồi, hay là chúng ta cho cô ấy vào trong công ty đi?”, Lạc Bân dè dặt hỏi.
Nhưng Dương Thanh lại lắc đầu: “Chỉ có làm như vậy, cô ấy mới có thể tỉnh ngộ, mới có thể đối xử tàn nhẫn với nhà họ Tần được, nếu không nhà họ Tần vẫn sẽ đối xử với cô ấy như thế”.
Tần Thanh Tâm đợi trước cửa công ty ba ngày, thì Dương Thanh cũng đứng ngắm nhìn cô ba ngày trước cửa sổ tầng cao nhất.
Anh chỉ mới trở về có mấy ngày, mà Tần Thanh Tâm đã chịu nhiều sự bất công và tủi nhục như thế.
Anh có thể tưởng tượng được, trong năm năm qua, cô đã chịu nhiều đau khổ thế nào.
Nhìn Tần Thanh Tâm đứng đợi bên ngoài, tim anh lại đau nhói.
Dưới tòa nhà Tập đoàn Nhạn Thanh, Tần Y đau lòng nhìn chị mình, nghẹn ngào nói: “Chị, rõ ràng chuyện này là do nhà họ Tần đắc tội với tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng bọn họ lại bắt chị tới đây chịu đựng tất cả.
Một gia tộc như thế không đáng để chị hy sinh nhiều như vậy!”
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ ửng đáp lại: “Tập đoàn Tam Hòa do một tay chị gây dựng nên, chị không thể từ bỏ nó được”.
“Nhưng cho dù chị có thể nối lại chuyện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh thật, thì nhà họ Tần cũng sẽ không trả lại tập đoàn Tam Hòa cho chị!”, Tần Y hơi tức giận nói.
“Nhưng chị cũng không thể trơ mắt đứng nhìn công ty sụp đổ như thế được!”, Tần Thanh Tâm rơi nước mắt nói.
Tần Y vừa mới ngùn ngụt lửa giận, bây giờ thấy Tần Thanh Tâm khóc, cô ta không thể nhịn được nữa, vội ôm chặt chị mình, vừa khóc vừa nói: “Chị, chị cần gì phải làm thế chứ?”
Thấy hai chị em ôm nhau khóc lóc, Dương Thanh đứng trên tầng cao nhất vẫn không hề mềm lòng.
“Để em đi tìm sếp Lạc!”, Tần Y lau nước mắt, rồi xông thẳng vào công ty.
Trong ba ngày qua, Tần Thanh Tâm đứng đợi bên ngoài, ở bên trong cô ta cũng đã đi tìm sếp Lạc rất nhiều lần rồi.
Nhưng cô ta chỉ là nhân viên mới, sao có thể gặp được sếp Lạc chứ?
“Y Y, cậu đừng kích động! Nếu bây giờ cậu chạy đi tìm sếp Lạc, nói không chừng ngay cả cậu cũng bị mất việc đấy”.
Thấy tâm trạng Tần Y kích động như thế, Tôn Điềm cũng sốt ruột nói.
“Dù bị sa thải, mình cũng phải gặp được sếp Lạc.
Cho dù ông ta không đồng ý, nhưng chí ít ông ta cũng phải gặp chị mình! Chị mình đã đứng đợi ngoài cửa ba ngày rồi, nhưng ngay cả bóng dáng của sếp Lạc cũng không nhìn thấy”, Tần Y tức giận nói.
“Cậu nói nhỏ thôi!”, Tôn Điềm vội vàng bịt miệng Tần Y lại.
“Cậu bỏ tay ra!”
Tần Y đẩy Tôn Điềm ra, rồi xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
“Rầm”, Tần Y hùng hổ mở cửa văn phòng ra.
“Y Y!”, lúc Tôn Điềm đuổi tới đây thì đã quá muộn rồi.
“Sếp Lạc, tôi biết ông là nhân vật lớn nên xem thường chúng tôi, nhưng cho dù là vậy, thì ông cũng không thể sỉ nhục chúng tôi như thế được, chị tôi đã đứng đợi ở bên ngoài ba ngày rồi.
Chỉ có một câu nói có được hay không thôi mà, hà cớ gì ông phải làm thế?”, hai mắt Tần Y đỏ ửng, tức giận gào lên.
“Cô bảo chị cô đi về đi!”
Lạc Bân mở miệng nói: “Cô cứ nói cho cô ấy biết, người nhà họ Tần đã đắc tội với một nhân vật tai to mặt lớn, nên nhà họ Tần phải trả giá cho hành động này”.
Tôn Điềm vốn đang lo sợ thay Tần Y, lúc thấy Lạc Bân không những không nổi giận, mà còn nói cho Tần Y biết nguyên nhân mình hủy hợp tác, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc.
Tần Y nắm được trọng điểm trong câu nói của Lạc Bân, nên ngạc nhiên hỏi: “Nhân vật tai to mặt lớn? Chẳng lẽ không phải là vì bọn họ đã đắc tội với ông sao?”
Lạc Bân lắc đầu cười khổ: “Trước mặt nhân vật tai to mặt lớn này, tôi chẳng là gì cả”.
Câu nói của Lạc Bân khiến Tần Y vô cùng khiếp sợ.
Với cô ta, Lạc Bân đã là người rất có máu mặt rồi, ngay cả chủ của những gia tộc quyền thế đứng