Bọn họ muốn cứu Đoàn Hoàng nhưng dưới uy lực của Vũ Vũ Lan, thậm chí họ còn không thể đến gần.
Cảm nhận được tay Vũ Vũ Lan càng ngày càng mạnh, Đoàn Hoàng vẫn không sợ, cố gắng nói: “Tôi… Tôi mong bà… Hãy quên… Những thù hận đó đi!”
“Đoàn Kình Thương! Nếu ông muốn chết thì tôi tác thành cho ông!”
Vũ Vũ Lan hét lớn, tay kia ngưng tụ một luông sức mạnh rất lớn, chưởng thẳng về phía ngực của Đoàn Hoàng.
Nhưng đúng khoảnh khắc này, Đoàn Hoàng đang nhằm chặt mắt chợt mở mắt.
Lúc nhìn Vũ Vũ Lan, ánh mắt lão ta không hề có chút thù hận nào mà chỉ có sự dịu dàng.
Trong chớp mắt, Vũ Vũ Lan có cảm giác họ như quay lại mấy chục năm trước, ngày hai mười mới gặp nhau.
Lúc đó Đoàn Hoàng cũng nhìn bà ta một cách dịu dàng đến thế.
Mắt thấy đòn tấn công của bà ta chuẩn bị đâm vào tim Đoàn Hoàng, bỗng nhiên nó chệch đi một chút.
“Am Đòn tấn công của Vũ Vũ Lan ập xuống nhưng đã tránh khỏi phần tim của Đoàn Hoàng.
Khi mọi người đang kinh hãi, Đoàn Hoàng phun một ngụm máu, cơ thể bay lên rồi văng ra hơn mười mét.
Khoảnh khäc này, khung cảnh yên tĩnh.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, Vũ Vũ Lan đã biến mất tại chỗ, chỉ nghe có một giọng nói như phát ra từ chín tầng mây, vọng từ trên trời xuống: “Đoàn Kình Thương, ông sẽ phải trả cái giá lớn cho cái chết của con tôi!”
Giọng nói đó vừa dứt lời, hơi thở võ thuật kinh khủng kia cũng biến mất.
Lúc này cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn mới dám thở mạnh, mồ hôi lạnh làm quần áo họ ướt sũng.
“Hoàng Chủ!”
Vài cao thủ Thần Cảnh tiến lên bên cạnh Đoàn Hoàng.
Thần y đã lấy hai viên thuốc chữa trị của Đoàn Hoàng vội vàng lấy một viên ra đút cho.
Đoàn Hoàng.
Đoàn Hoàng bình tĩnh khoảng