Anh đã hứa với thần y Phùng là phải bảo vệ Phùng Tiểu Uyển nhưng anh không biết sau này anh có thể tiếp tục bảo vệ cô ta hay không.
“Em đi theo anh Siêu của em đi!”
Dương Thanh chỉ nói một câu.
Ban nãy lúc anh nói với Mã Siêu và Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển đã đến rồi nên không cần phải giải thích nhiều.
Anh đến là để gặp người thân và bạn bè lần cuối rồi mới yên tâm rời đi.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, nhìn Dương Thanh chằm chăm, vẻ mặt đau lòng.
“Anh Thanh, anh phải bình an trở về!”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng lên tiếng, giọng cực kỳ nghẹn ngào.
Dương Thanh duõi tay xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, cười nói: “Yên tâm đi, anh Thanh của em mạng lớn lắm, giống như con gián đánh mãi không chết.
Chắc chắn anh sẽ về, anh đã hứa với thần y Phùng là sẽ bảo vệ em cả đời mài”
“Anh Thanh, em sẽ đợi anh!”
Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt, vội vã lấy một chiếc bình sứ trăng ra đưa cho Dương Thanh rồi nói: “Anh Thanh, đây là thuốc em mới chế tạo ra, tổng cộng có ba viên”.
“Mỗi lần uống một viên, có thể tăng chút thực lực nhưng tác dụng phụ rất mạnh.
Uống càng nhiều thì độc tố tích tụ trong cơ thể anh sẽ càng nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng nền tảng võ thuật của anh”.
“Nếu không bất đác dĩ thì đừng uống thuốc này!”
Phùng Tiểu Uyển dặn dò.
Dương Thanh vui vẻ và ngạc nhiên như thể nhìn thấy hy vọng.
Bây giờ anh đang ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu uống ba viên liên tục, có lẽ thực lực của anh có thể tăng đến