Dương Thanh ôm chặt lấy vợ mình.
Đến bây giờ, Tân Thanh Tâm còn chưa biết anh đã đi đâu trong ba ngày mất tích này.
“Chồng, lần sau anh rời đi phải nói với em một tiếng, được không?”
Tân Thanh Tâm nghẹn ngào nói: “Anh có biết ba ngày qua em chưa từng ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại đã thấy anh đầm đìa máu”.
“Chồng, em thật sự không thể thiếu anh được, con gái cũng không thể không có anh”.
Tân Thanh Tâm gần như cầu xin làm Dương Thanh càng áy náy hơn.
“Vợ, lần này là ngoài ý muốn thôi.
Sau này gặp phải chuyện như vậy, anh chắc chản sẽ nói trước cho em biết”.
Dương Thanh cười nói: “Được rồi, em bỏ công việc đấy, chuẩn bị đồ đi, anh sẽ dẫn mọi người đi du lịch!”
“Du lịch ạ?”
Tân Thanh Tâm phản ứng giống Tần Y, hết sức kinh ngạc.
“Anh đã chuẩn bị xong máy bay tư nhân, vừa rồi cũng đã thông báo với Y Y rồi.
Bây giờ chúng †a đi đón bố và Tiêu Tiêu, sau đó rời khỏi Yến Đô”.
Dương Thanh cố gắng nói chuyện thật bình tĩnh.
“Chồng, sao anh đột nhiên muốn đi du lịch thế?”
Tân Thanh Tâm nghỉ ngờ, nhìn chăm chäm vào mắt Dương Thanh nhưng không thấy được gì cả.
Không biết sao, cô luôn cảm giác không đúng.
“Lần này anh đi chấp hành nhiệm vụ đã tới một nơi tuyệt đẹp có núi có sông quả thật giống như cảnh tiên thoát tục, lúc đó anh đã nghĩ chờ tới lúc về sẽ dân mọi người tới đó”.
Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Cho nên anh vừa về đã tới tìm mọi người, chỉ sợ người khác phát hiện ra tiên cảnh kia thôi”.
“Anh đã căn dặn Lạc Bân rồi, mấy ngày tới ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về tập đoàn Nhạn Thanh.
Bây giờ em yên tâm rồi chứ? Vậy chúng ta mau