Dương Thanh không trả lời, bước nhanh hơn và leo lên một chiếc máy bay tư nhân khác.
Bây giờ thời gian cấp bách, anh phải chạy tới Ninh Châu với tốc độ nhanh nhất.
“Chồng, cậu Thanh chắc chắn sẽ bình an trở về, đúng không?”
Ngải Lâm năm lấy tay Mã Siêu, giọng hơi nghẹn ngào nói.
Mã Siêu nắm chặt tay vợ và nói với giọng điệu vô cùng kiên định: “Anh ấy chắc chắn sẽ về!”
“Âm ầm ầm!”
Chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi đã lao lên không trung, nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời Yến Đô.
Mỗi người đều âm thầm cầu khẩn, hi vọng anh có thể bình yên trở về.
“Chúng ta cũng nên rời khỏi Yến Đô thôi”.
Mã Siêu liếc nhìn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, nói.
“Được!”
Hai cô đáp, sau đó rời đi cùng anh ta.
Bọn họ không biết lần này mình đi tới bao giờ mới có thể trở về nhưng chắc chăn sẽ luôn chờ đợi, cho tới khi biết Dương Thanh quay về, bất kể phải chờ bao lâu.
Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Đoàn.
“Phụ hoàng, chắc Vũ Vũ Lan sẽ đến Ninh Châu trong bốn mươi phút nữa”.
Đoàn Vô Hằng nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng và nói.
Từ sau khi Đoàn Hoàng nói cho Đoàn Vô Nhai biết tung tích của Vũ Vũ Lan, lão ta vẫn ngồi trên ngai vàng với vẻ bất an.
Cho đến lúc Đoàn Vô Hằng nói chuyện, Đoàn Hoàng mới có phản ứng.
Lão ta đứng dậy đi tới ngoài điện Đoàn Hoàng và đứng chắp tay nhìn về phía Ninh Châu.
“Ta cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là tốt hay xấu”.
Đoàn Hoàng đột nhiên nói với vẻ phức tạp.
Dù sao Vũ Vũ Lan cũng là người phụ nữ mà lão ta yêu suốt cả cuộc đời, cho dù bây giờ