“Thanh Tâm, Ngữ Yên nói đúng đấy.
Dương Thanh quá mệt rồi, con để cho nó nghỉ ngơi thêm một lát.
Chờ tới lúc xuống máy bay, chúng ta lại đánh thức nó sau”.
Tân Đại Dũng cũng nói.
Tần Y cười xấu, nói với Tân Thanh Tâm: “Chị, em thấy chị vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề, thật ra là chị không gặp anh rể mấy ngày nên nhớ anh ấy chứ gì?”
Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt, liếc nhìn về phía phòng nghỉ.
Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên biết rõ chân tướng đều căng thẳng nhìn Tân Thanh Tâm.
Nếu cô cứ kiên trì muốn đi tìm Dương Thanh, vậy bọn họ phải làm thế nào?
“Ngữ Yên, hình như em rất sợ chị tới phòng nghỉ tìm Dương Thanh?”
Tần Thanh Tâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Ngữ Yên.
Đoàn Vô Nhai thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tân Thanh Tâm, thầm nghĩ không xong rồi.
Đoàn Ngữ Yên mới nói dối lần đầu tiên, sao có thể chịu được khi Tân Thanh Tâm cứ nhìn chăm chăm như vậy? Cô ấy nhất thời hoảng loạn, ánh mắt né tránh.
“Tiêu Tiêu, chúng ta đi tìm bố!”
Tân Thanh Tâm càng thấy bất an hơn, kéo Tiêu Tiêu đi về phía phòng nghỉ.
“Thanh Tâm, cháu không được vào đó Đoàn Vô Nhai nhanh nhẹn chắn trước cửa phòng nghỉ, nói với vẻ kiên định.
Dương Thanh đã giao nhiệm vụ bảo vệ người nhà cho ông ta, bây giờ vấn chưa tới nơi, nếu Tân Thanh Tâm biết Dương Thanh không ở trên máy bay, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ông ta là người sỉ tình, cũng biết tình cảm giữa Tần Thanh Tâm và Dương Thanh sâu sắc đến mức nào.
Một khi Tân Thanh Tâm mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Chú Đoàn, xin chú tránh ral”
Nỗi bất an trong lòng Tân Thanh Tâm