Dưới sự va chạm mãnh liệt này, tảng đá cao khoảng 2 mét kia lập tức chia năm xẻ bảy.
“Phụt!”
Dương Thanh hộc máu, sắc mặt tái mét.
Anh cứ tưởng, cho dù mình không thắng nổi thì vãn có thể miễn cưỡng đỡ mấy chiêu của Vũ Vũ Lan, nào ngờ ngay cả một chiêu anh cũng không tiếp được.
“Hừi”
Vũ Vũ Lan hừ lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh: “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu là ai thế?”
Vũ Vũ Lan giẫm lên ngực Dương Thanh, nghiêm nghị hỏi.
Cú giãm này của bà ta như đá tảng nặng nghìn cân, khiến Dương Thanh không sao thở nổi.
“Bà… bà không có tư cách biết!”
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh căm tức nhìn Vũ Vũ Lan, nói một cách khó khăn.
“Râm!”
Anh vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan lại đá bay anh.
Vết thương của anh ngày càng nặng.
Anh cảm nhận được, hình như nội tạng của anh đã bị lệch đi rồi, cảm giác này đúng là khó chịu gần chết.
Một bình sứ trắng bồng xuất hiện trong tay anh, đây là thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng.
Trong bình chỉ có ba viên thuốc, sẽ giúp thực lực của anh tăng mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng lớn vô cùng.
Bây giờ anh không thể chống lại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh Vũ Vũ Lan, chắc cũng được coi là tình huống bất đắc dĩ rồi chứ?
Dương Thanh mỉm cười cay đẳng, lập tức dốc cả ba