“Rầm!”
Tiếng va chạm trầm dục vang lên.
Nhưng Vũ Vũ Lan đã chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy đau đớn.
Bà ta chậm rãi mở mắt, thấy Dương Thanh đấm mạnh xuống đất, mắt đỏ ngầu.
Năm đấm của Dương Thanh chỉ cách đầu bà †a vài phân.
Có thể thấy, nếu vừa rồi Dương Thanh đấm trúng đầu bà ta, giờ bà ta đã chết rồi.
Khí thế điên cuồng vấn lan ra từ người Dương Thanh.
Lúc này trông anh như ác ma đến từ địa ngục, khiến Vũ Vũ Lan sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Cút! Cút vê Hoàng tộc họ Vũ đi!”
Dương Thanh gào thét: “Nếu bà dám đến trêu vào tôi lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bài”
“Được rồi, tôi cút! Tôi cút ngay đây!”
Vũ Vũ Lan vội vàng rời đì.
Lúc này, bà ta chỉ muốn sống chứ không quan †âm đến bất cứ thứ gì khác nữa.
Rốt cuộc Vũ Vũ Lan cũng rời đi, nhưng Dương Thanh vấn không đỡ hơn, những suy nghĩ điên cưồng như muốn thay thế trí nhớ của anh, biến anh thành cỗ máy chỉ biết giết người.
Anh cố gắng chịu đựng, định dẫn những suy nghĩ đó xuống.
Khi chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh đã rất khó kìm nén trạng thái điên cưồng này, huống hồ bây giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh.
Thực lực càng mạnh thì càng khó kiểm soát những suy nghĩ điên cưồng trong đầu hơn.
Dương Thanh cảm thấy nội tạng mình như bị sức mạnh hung bạo