“Chủ nhân của tôi là Black Doctor… Không, không phải! Không phải thế!”
“Tôi phải nghe lệnh Black… A… Không! Không phải!”
Dương Thanh ôm đầu, đau đớn lăn lộn trên đất.
Sắc mặt Black Doctor hơi khó coi, ông ta nhíu mày: “Sao có thể chứ? Gậu ta đã bị tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ với dược hiệu mạnh gấp mười lần liều thuốc hoàn mỹ, sao cậu ta vẫn giữ được lý trí của mình?”
Theo kế hoạch của ông ta, sau khi bị tiêm liều thuốc siêu hoàn mỹ, hoặc Dương Thanh sẽ nổ tung vì không chịu nổi dược hiệu.
Hoặc anh sẽ mất hết lý trí, từ nay về sau chỉ nghe lệnh ông ta.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, còn đấu tranh với dược hiệu mạnh mấ, rốt cuộc ý chí phải kiên cường tới mức nào thì mới làm được điều đó đây?
“Hoa Anh Kiệt, ra tay tiếp đi!”
Black Doctor sâm mặt, nói.
Ông ta không cười nữa, nét mặt vô cùng âm u, do đó có thể thấy phản ứng của Dương Thanh đã năm ngoài dự đoán của ông ta rồi.
Hoa Anh Kiệt hơi nhích chân, lại tấn công Dương Thanh.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lại rơi vào trận chiến kịch liệt.
Dương Thanh càng đánh càng thấy ý chí của mình bị bào mòn, gần như không còn chút gì nữa.
Những ký ức tốt đẹp trong đầu anh cũng mất dần.
Hai hàng lệ bỗng chảy xuống từ mắt anh.
Anh không hiểu sao mình lại khóc, chỉ biết trong lòng rất đau đớn, dường như đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì