Chỉ cần Dương Thanh dừng lại là không thấy đau đầu nữa.
Nhưng lúc này lại không có tác dụng gì, anh vân đang khổ sở kêu rên, nét mặt nhăn lại vì đau.
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! A…”
Dương Thanh dữ tợn hét về phía hai người.
Sự thống khổ đến tận cùng này thôi thúc anh chết đi cho xong.
Chỉ khi chết đi, anh mới được giải thoát.
Thấy Dương Thanh đau khổ như thế, hai mắt Lục Tỉnh Tuyết đỏ hoe, tính cách lương thiện làm cho cô ta không thể chịu nổi cảnh này.
Ngay cả một người rất có thành kiến với anh là Mục Thiên Thiên cũng nôn nóng: “Anh trai, đừng như vậy mà, cố gảng chịu một chút nữa thôi”.
“Giết tôi! Giết tôi đi! Làm ơn hãy giết tôi!”
Dương Thanh vùng vấy trong đau đớn.
Lục Tinh Tuyết lo lăng nhìn Dương Thanh một lúc rồi đột nhiên vươn hai tay ôm chầm lấy anh, dịu dàng thì thầm bên tai: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Thấy hành động này của cô ta, Mục Thiên Thiên sửng sốt.
Lục Tỉnh Tuyết không chỉ có xuất thân bề thế mà còn sở hữu ngoại hình xuất chúng, những anh chàng trong Ninh Châu mà nhìn thấy hình ảnh này sẽ giết Dương Thanh cho xem.
Nhưng điều làm Mục Thiên Thiên ngạc nhiên hơn là Dương Thanh sau khi được Lục Tỉnh Tuyết ôm lấy thì từ từ bình tĩnh lại, không hét lên nữa, chỉ là người còn đang run rẩy, không biết là do đau hay đang sợ hãi cái gì.
Mục Thiên Thiên vừa định lên tiếng thì bị Lục Tỉnh Tuyết dùng mắt ra hiệu dừng lại, hóa ra Dương Thanh đã thiếp đi trong lòng cô ta.
Mục Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, quá đồi ngạc nhiên.
Không hiểu sao cô ta lại có cảm giác Dương Thanh đang lợi dụng chị họ mình.
Lục Tỉnh Tuyết ôm chặt Dương Thanh, hai tay không ngừng nhẹ nhàng võ lưng anh như đang dỗ dành một