Dương Thanh sững sờ: “Tinh Tuyết, cô…”
Anh muốn nói gì nhưng lại không thốt nên lời, anh cực kỳ cảm động.
Mục Thiên Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lục Xuyên nhìn cô con gái đang quỳ dưới chân mình rồi đưa mắt về phía Dương Thanh.
Thật lâu sau, ông ta lên tiếng: ‘Cậu nhóc kia, muốn ở lại đây thì cũng được, nhưng cậu phải qua được thử thách của tôi”.
Nghe Lục Xuyên nói vậy, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều ngẩn ra, hai người không nghĩ răng ông ta sẽ cho Dương Thanh cơ hội để ở lại.
“Vâng, bác nói đi ạI”
Anh gật đầu đồng ý.
“Thử thách của tôi rất đơn giản, chỉ cần có thể đánh bại hai vệ sĩ của tôi sẽ được phép ở lại đây”.
Lục Xuyên tủm tỉm nói, trông ông ta không khác nào một lão cáo già xảo quyệt.
“Bố!”
Lục Tinh Tuyết sốt sắng lên, vội vàng nói: “Vệ sĩ của bố đều đã được huấn luyện kĩ càng, nói thế nào cũng là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ”.
“Anh ấy vốn đang bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, sao có thể đánh lại vệ sĩ của bố được chứ?”
Mục Thiên Thiên cũng khuyên can: “Đúng đấy ạ, cháu thấy bác không muốn cho anh ấy cơ hội nào thì đúng hơn đấy!”
Lục Xuyên không quan tâm đến hai cô, chỉ nhìn Dương Thanh với đôi mắt sáng rực, hỏi: “Cậu nhóc, cậu có dám chấp nhận thử thách của tôi không?”
“Có ạ!”
Dương Thanh đồng ý.
Anh không biết mình có thể đánh bại được hai người vệ sĩ đó hay không, nhưng không biết vì sao anh lại không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn có cảm giác hai người này không đủ mạnh để làm đối thủ của mình.
“Anh đừng đồng ý!”
Mục Thiên Thiên sốt ruột