Dương Thanh bất đắc dĩ nói: ‘Nếu không, mua cho hai người đi?”
Từ nãy đến giờ hai cô gái này chỉ lo mua đồ cho anh, không mua một món nào cho bọn họ.
Dương Thanh cũng thấy rất ngại.
Hai cô gái này đã cứu mạng anh, bây giờ anh còn sống trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết, đã vậy lúc này cô ta còn mua đồ cho anh nữa.
Nhân viên bán hàng đều coi anh là trai bao rồi.
“Có bao nhiêu đây sao mà đủ?”
Mục Thiên Thiên vội nói: “Anh chỉ cần đi theo chúng tôi là được, còn việc tính tiền để chúng tôi lol”
Khóe miệng Dương Thanh giật giật, nhưng không nói gì chỉ đành đi theo hai cô gái này tiếp tục mua săm.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên dường như không biết mệt, bọn họ không ngừng dạo hết cửa hàng này tới cửa hàng khác cả buổi sáng.
Cuối cùng vấn là do Mục Thiên Thiên đói bụng, lúc này hai cô gái mới chịu dừng lại, dẫn Dương Thanh đi ăn trưa.
Sau buổi cơm trưa, lại tiếp tục đi dạo phố, chỉ là lân này đỡ hơn rồi, bọn họ không mua đồ cho Dương Thanh nữa, mà là mua cho bọn họ.
Lại là một chiều chỉ dành cho việc mua sắm nhưng điều khiến Dương Thanh ngạc nhiên là ngay cả anh cũng thấy mệt mỏi buồn ngủ, nhưng Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên không hề biết mệt, lúc nào vẻ mặt cũng bừng bừng sức sống.
“Này anh, sau này hai chúng tôi ra ngoài không cần lo lắng nữa, bởi vì cuối cùng cũng có người xách đồ giúp chúng tôi rồi!”
Trên đường trở về Mục Thiên Thiên cười vui vẻ nói.
Dương Thanh cạn lời nói: “Sau này tôi có thể không đi dạo phố