“Nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy.
Mày đừng tới đây, đừng tới đây…”
Dương Thanh bỗng tiến lên một bước, tóm lấy một cánh tay của Lý Tấn, dùng sức vặn.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng cả con đường.
Đám vệ sĩ nhà họ Lý đều khiếp sợ, không dám xông lên trả thù.
Đến cả Lý Tấn còn bị Dương Thanh tùy ý bẻ gãy tay, huống hồ là bọn họ?
“Lần này tạm thời tha cho anh một mạng.
Nếu còn dám làm phiền Tinh Tuyết, tôi sẽ phế sạch cả năm chỉ của anh!”
Dương Thanh hăm dọa một câu rồi quay người lên xe.
Ông Vương ngơ ngác hỏi: “Chỉ có bốn chỉ thôi mà? Sao cậu nhỏ lại nói là năm chỉ?”
Người nhà họ Lý thấy xe của Lục Tỉnh Tuyết rời đi mới hốt hoảng chạy lại.
“Mau đưa cậu chủ đi bệnh viện!”
Vệ sĩ nhà họ Lý cuống quýt nói.
“Cút! Cút hết cho tao!”
Lý Tấn nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô dụng! Chúng mày đều là lũ vô dụng! Tao bị thằng nhãi kia bẻ gãy tay mà chúng mày chỉ đứng nhìn”.
Mấy gã vệ sĩ cúi đầu im lặng.
Bọn họ cũng chỉ là vệ sĩ nhà họ Lý mà thôi.
Nhưng họ lại cảm giác được sát khí dọa người của Dương Thanh.
Nếu bọn họ dám ra tay, không ai dám chắc Dương Thanh có giết luôn họ hay không.
Bọn họ không ngốc tới mức hi sinh cả tính mạng để bảo vệ Lý Tấn, biết rõ không đánh lại được còn khiêu khích