Chiến Thần Ở Rể

188: Cực Kỳ Kiêu Căng


trước sau


Thấy Tần Đại Dũng nhận lời, Triệu Hoa đắc ý.


Ông ta đi tới chỗ ngồi phía sau, nói với vẻ trêu tức: "Phó tổng giám đốc Tần, có phải bây giờ ông nên mở cửa xe cho tôi không?"

Trong lòng Tần Đại Dũng uất ức nhưng vẫn phải làm theo lời Triệu Hoa nói.
Rõ ràng ông ta là tổng giám đốc nhưng Triệu Hoa lại chẳng khác nào cấp trên của ông ta.


"Bây giờ, ông có thể gọi điện thoại cho Long Tam, bảo ông ta tránh đường, cho người chuyển hàng trước được không?"

Tần Đại Dũng chờ Triệu Hoa lên xe, rồi mới ngồi vào ghế lái, vừa lái xe vừa nói.


"Tạm thời không phải vội, chờ đến nhà kho sẽ nói sau!"

Triệu Hoa cười nhạt nói.


"Triệu Hoa, ông giỡn mặt tôi à?"

Tần Đại Dũng đột nhiên đạp phanh, trên mặt đầy vẻ tức giận.
.
ngôn tình hoàn

Sở dĩ ông ta đồng ý với yêu cầu vô lý của Triệu Hoa là để cho bên nhà kho có thể giao hàng bình thường.
Nhưng bây giờ Triệu Hoa lại nói chờ đến nhà kho sẽ nói sau.


"Mẹ kiếp!"

Do phanh gấp, Triệu Hoa đụng đầu vào hàng ghế ngồi phía trước.
Ông ta khẽ xoa trán bị đập đỏ, tức giận nói: "Tần Đại Dũng, mẹ nó tốt nhất ông nên nhận thức cho rõ ràng, bây giờ ông đang cầu xin tôi làm việc, tất cả đều do tôi quyết định.
Nếu ông còn dây dưa nữa, ông đây sẽ xuống xe ngay bây giờ!"

"Phù!"

Tần Đại Dũng hít một hơi thật sâu và cố gắng kìm chế cơn giận của mình, không nói lời nào, nổ máy rời đi.


Trong mắt Triệu Hoa ánh lên sự sắc bén.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn: "Mọi chuyện đã được giải quyết, mấy người lập tức qua nhà kho của công ty vật liệu xây dựng Long Hà!"

Sau khi soạn tin nhắn xong, Triệu Hoa gửi cho năm quản lý cao cấp đã bị đuổi việc cùng lúc với mình.


Mấy quản lý cao cấp nhận được tin nhắn của Triệu Hoa đều mừng rỡ, ai nấy kích động nói: "Cho dù mất năm trăm nghìn nhưng còn có thể trở lại công ty vật liệu xây dựng Long Hà cũng xem như đáng giá!"

"Yên tâm đi, Triệu Hoa đã hứa, chờ ông ta làm tổng giám đốc lại nghĩ cách lấy lại số tiền này”.



"Không sai, lần này sếp Triệu đã không làm cho chúng ta phải thất vọng”.


"Sau này, cho dù trời sập xuống, tôi cũng phải tiếp tục đi theo sếp Triệu!"

Mới sáng sớm, mấy quản lý cao cấp đã tập trung một chỗ, chờ đợi tin tức của Triệu Hoa.


Lúc này nhận được tin nhắn của Triệu Hoa, bọn họ đã được thở phào nhẹ nhõm, Triệu Hoa còn chưa lên chức, bọn họ đã gọi thành sếp Triệu.


Cùng lúc đó, ở nhà kho của công ty vật liệu xây dựng Long Hà.


Long Tam đã bị đánh gãy hai tay, hai chân, đang nằm ở bên cạnh.


Mà lúc này, hơn hai mươi anh em do hắn dẫn tới đều đồng loạt quỳ xuống.


Dương Thanh thể hiện ra thực lực khiến họ không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống, chờ phán quyết cuối cùng của Dương Thanh.


Còn Dương Thanh vừa chờ Ngụy Sâm đến, vừa nhìn vật liệu xuất kho.


Các loại máy móc cỡ lớn đều hoạt động, còn có rất nhiều công nhân cũng đang phối hợp với nhau chuyển hàng.
Người trong cả nhà kho đều đang bận rộn.


Duy nhất chỉ có hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ quỳ dưới đất là có vẻ không hợp với những điều này.


Ngụy Sâm vừa tới, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông ta tức tới mức suýt nữa chửi ầm lên.


Ông ta vốn là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng từ sau khi trở mặt với Dương Thanh lại chẳng khác nào đổi tính, trở nên nóng nảy hơn.


"Sếp Ngụy, sao ông… ông tới đây?"

Lúc Long Tam nhìn thấy Ngụy Sâm, bị dọa cho suýt nữa són đái.


Hắn ta chỉ là người quản lý club Hoàng Triều, lại giấu nhà họ Ngụy nhận mối riêng, quan trọng là còn bị người trong dòng chính của nhà họ Ngụy phát hiện.


Ngụy Sâm nhìn Long Tam nằm trên mặt đất giống như chó chết thì bực mình, bước tới đá mạnh mấy phát vào người Long Tam.



Long Tam đau đến mức kêu ầm lên: "Sếp Ngụy, đừng đá nữa! Tôi biết sai rồi!"

"Mẹ mày, mày cũng dám lén nhận mối riêng sau lưng ông đây, mày chán sống rồi à!”

Ngụy Sâm thở hồng hộc nói: "Rốt cuộc sao mày lại trêu chọc vào tên sát thần kia thế?"

Tới lúc này, Long Tam mới biết Dương Thanh gọi Ngụy Sâm tới.


Hắn không dám che giấu, vội vàng kể ra chuyện Triệu Hoa tìm hắn nhờ chặn cổng nhà kho của công ty vật liệu xây dựng Long Hà.


"Vì năm triệu ít ỏi này mà mày dám gây sự với tên sát thần kia à? Đừng nói mày bị đánh cho tàn phế, cho dù mày có bị đánh chết cũng là đáng đời!"

Ngụy Sâm không nén được cơn giận, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng dù sao Long Tam cũng là người của ông ta.
Nếu đã đắc tội Dương Thanh, ông ta chỉ có thể nghĩ cách làm cho Dương Thanh thỏa mãn.


"Cậu Thanh, tôi tới rồi!"

Ngụy Sâm đi tới bên cạnh Dương Thanh, dè dặt nói.


Thật ra khi ông ta vừa tới, Dương Thanh đã biết, cũng rõ chuyện ông ta ra tay với Long Tam nhưng không quan tâm mà thôi.


Dương Thanh liếc nhìn ông ta với vẻ trêu tức: "Chó của ông làm chuyện gì, hẳn ông phải rõ hơn tôi chứ?"

Ngụy Sâm lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu: "Cậu Thanh, lần này là lỗi của tôi đã không trông chó của mình cẩn thận, để nó xúc phạm cậu, tôi xin nhận lỗi.
Cậu xem phải làm thế nào mới bằng lòng thả bọn họ đi?"

Dương Thanh thản nhiên nói: "Đợi lát nữa sẽ tính sổ sau.
Ông tạm thời tránh qua một bên đã!"

Trong lòng Ngụy Sâm tức giận nhưng đã từng được lĩnh giáo sự tàn nhẫn của Dương Thanh nên ông ta chỉ có thể nhịn, đứng sang một bên.


Khi Ngô Vũ - trợ lý của Tần Đại Dũng nhìn thấy thái độ của Dương Thanh đối xử với Ngụy Sâm, anh ta thấy kinh hồn bạt vía.


Ngụy Sâm chính là người trong dòng chính của nhà họ Ngụy, có người nói ông ta rất có khả năng sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc của nhà họ Ngụy.
Nhưng bây giờ ông ta lại bị Dương Thanh quát mắng như một thằng tôm tép chẳng ai biết tới.


Ngô Vũ liếc nhìn Dương Thanh, trong lòng càng kính nể chủ tịch này hơn.


Đúng

lúc này, có mấy người xuất hiện ở cửa kho hàng.

Đó chính là năm tên quản lý cao cấp mới bị sa thải ngày hôm qua.


Trông mấy người đều hăng hái, nghênh ngang đi vào nhà kho.


"Sao các người tới đây?"

Ngô Vũ vội vàng bước lên, hỏi mấy người.


"Là sếp Triệu thông báo cho chúng tôi qua! Không phải sếp Triệu nói chủ tịch đã đổi ý, muốn bổ nhiệm ông ấy làm tổng giám đốc công ty sao?"

"Đúng rồi, ông ấy còn bảo chúng tôi quay về công ty”.


Mấy quản lý cao cấp vội vàng nói, có phần không ý thức được bầu không khí có gì không đúng.


Ngô Vũ hừ lạnh: "Công ty vật liệu xây dựng Long Hà chỉ có sếp Tần, không có sếp Triệu chó má nào đó!"

"Đm! Mẹ nó, cậu chỉ là một trợ lý nhỏ mà cũng dám nói chuyện với chúng tôi như vậy à? Có tin ông đây lập tức đuổi việc cậu không?"

Quản lý cao cấp từng đảm nhiệm vị trí giám đốc phòng nhân sự trước đó phách lối nói.


Nếu không có Dương Thanh, có lẽ Ngô Vũ sẽ bị đối phương dọa, nhưng bây giờ trong lòng anh ta biết rất rõ, đám người Triệu Hoa không có hy vọng quay lại công ty.


"Được lắm! Tôi chờ các người đuổi việc tôi đấy!", Ngô Vũ cười lạnh nói.


"Ông Cao, thằng nhóc này đúng là quá kiêu ngạo.
Chắc nó còn không biết chuyện sếp Triệu sắp trở về?"

"Đúng vậy, chắc chắn là nó không biết, nếu không đã không dám nói chuyện với chúng ta như vậy!"

"Ông Cao, trước đây ông là giám đốc phòng nhân sự.
Lần này ông quay về, chắc vẫn làm chức vụ này.
Bây giờ ông hãy thông báo cho công ty sa thải thằng nhóc này trước!"

"Được, tôi thông báo với công ty đây!"

Mấy người không hề để mắt tới Ngô Vũ, giống như bọn họ đã trở về công ty vậy.


Ông Cao thậm chí bắt đầu gọi điện thoại, bố trí người sa thải Ngô Vũ.


Ngô Vũ không hề chớp mắt, nhìn bọn họ như đang xem xiếc khỉ.


"Mẹ kiếp, cậu nói gì? Lời ông đây không có tác dụng à? Được lắm! Cậu cứ chờ đấy.
Lát nữa ông đây quay về công ty, người đầu tiên ông đây sa thải là cậu!"

Chẳng mấy chốc, ông Cao kia đã gào lên với cái điện thoại.


"Ông Cao, xảy ra chuyện gì vậy?", mấy người khác đều hỏi.



Ông Cao buồn bực: "Mẹ kiếp, mới không tới công ty có một ngày, đám khốn kia đã cho rằng ông đây không thể quay về nữa! Xem tôi về sẽ trừng trị bọn chúng thế nào!"

Đúng lúc này, một chiếc Volkswagen Bora Second-hand khiêm tốn chậm rãi đỗ ở cửa kho.
Tần Đại Dũng và Triệu Hoa một trước một sau bước xuống xe.


"Sếp Triệu, cuối cùng ông cũng tới rồi!"

"Sếp Triệu, ông còn chưa thấy đâu, mới một ngày không tới công ty mà đã có vài người không coi ông ra gì rồi”.


"Đúng vậy, vừa rồi ông Cao gọi điện thoại cho phòng nhân sự của công ty, kết quả còn bị mắng.
Chúng còn nói sếp Triệu là cái thá gì, chúng không quen”.


"Đáng giận nhất là tên trợ lý nhỏ của Tần Đại Dũng kia cũng khinh thường ông, nói cậu ta không biết ông là ai, công ty chỉ có một sếp Triệu”.


Thấy Triệu Hoa đến, mấy quản lý cao cấp bị đuổi việc này vội vàng bước tới, thêm mắm thêm muối nói.


Triệu Hoa cười lạnh: "Yên tâm đi, chờ tôi trở lại công ty sẽ dọn sạch đám sâu mọt không thiếu một tên nào!"

Tần Đại Dũng đứng bên cạnh giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể nhịn.


"Mẹ nó! Người của anh Long đâu? Tôi còn chưa tới, ai cho bọn họ xuất hàng chứ?"

Triệu Hoa xoay người nhìn lại, phát hiện có mấy chiếc xe kéo đỗ ở cửa nhà kho đã được chất đầy hàng và đang lái đi, ông ta vô cùng hoảng hốt.


Tần Đại Dũng vốn đang nghi ngờ Triệu Hoa tìm đám người Long Tam tới đây.
Lúc này Triệu Hoa cuống lên mà buột miệng nói ra, cuối cùng Tần Đại Dũng đã xác định được.


"Triệu Hoa! Hóa ra là tất cả những điều này đều là do ông gây ra!"

Tần Đại Dũng tức giận nói.


"Nếu ông biết, vậy tôi cũng không giấu ông làm gì.
Không sai, là tôi gọi anh Long tới!"

Lúc này Triệu Hoa mới phát hiện ra mình nói lỡ miệng, nhưng không hề sợ hãi: "Cho dù chủ tịch có tới cũng phải bổ nhiệm tôi làm tổng giám đốc, bằng không anh Long cứ ba ngày hai lượt tới gây sự, tôi xem công ty còn có thể chống đỡ được bao lâu”.


"Ông lợi hại như vậy, mẹ ông có biết không?"

Triệu Hoa vừa nói xong, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.


- ---------------------------


.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện