Toàn thân lão Hồng tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.
Uỳnh!
Lão Hồng đấm mạnh vào thân cây đại thụ.
Thân cây khổng lồ hai người ôm mới xuể rung lắc dữ dội, lá rụng lả tả.
Khi lão ta thu tay về, trên thân cây bị lõm vào một lỗ lớn.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.
Đấm một cái khiến thân cây lõm vào, đây là điều người bình thường có thể làm được sao?
“Không cần biết là ai, dám giết đệ tử của tôi đều phải nhận lấy cái chết!”
Hồng Thiên Nhai ngửa mặt lên trời, hai mắt đỏ bừng, ngập tràn lửa giận.
Đám người nhà họ Trang đều run rẩy sợ hãi.
Dù sao đệ tử của Hồng Thiên Nhai gặp chuyện không may cũng là vì đi trả thù cho Trang Tất Phàm.
Bọn họ sợ Hồng Thiên Nhai sẽ tính nợ lên đầu mình.
“Lão Hồng cần gì xin cứ nói, nhà họ Trang chúng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ!”
Trang Kiến Thiết vội vàng chạy tới nói.
“Tôi cần tất cả thông tin về Dương Thanh.
Trong vòng nửa tiếng các người phải đưa cho tôi!”
Dứt lời, lão ta ôm xác đệ tử đi về phía biệt thự của mình.
Đám người nhà họ Trang không dám thở mạnh, lặng lẽ nhìn Hồng Thiên Nhai rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Trang Kiến Thiết hơi lo lắng Hồng Thiên Nhai sẽ trả thù gia tộc của mình nhưng đồng thời cũng mừng thầm trong lòng.
Đệ tử của Hồng Thiên Nhai bị giết hại, chắc chắn lão ta sẽ tự mình ra tay trả thù.
Đến lúc đó Dương Thanh chỉ còn đường chết.
Cùng lúc đó, ba người nhà Dương Thanh và Tần Y đang ở trong nhà hàng Bắc Viên Xuân.
Trong phòng ăn VIP vang lên tiếng nói cười vui vẻ.
“Cả chị và anh rể đều suốt ngày vùi đầu vào công việc, chắc là lâu rồi chưa được hưởng thụ thế giới riêng của hai người đúng không?”
Sau bữa cơm, mọi người rời khỏi nhà hàng.
Tần Y ngẩng đầu nhìn quảng trường Vạn Đạt đã bật đèn đường sáng trưng, đột nhiên cười hỏi.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm giật mình sửng sốt.
Tần Thanh Tâm lập tức đỏ bừng mặt.
Đúng như lời Tần Y nói, từ sau khi Dương Thanh trở về, hai người bọn họ chưa từng đi dạo phố với nhau.
Ngày thường phải đi làm, đến cuối tuần lại phải ở cùng Tiêu Tiêu.
Chuyện giữa hai người vốn xảy ra bất ngờ, vậy nên có thể nói họ chưa từng hẹn hò riêng với nhau.
“Tiêu Tiêu, dì dẫn cháu đi xem phim nhé?”
Tần Y chợt híp mắt hỏi Tiêu Tiêu.
“Được ạ! Cháu muốn xem Đại ngư hải đường!”
Nghe thấy Tần Y nhắc tới xem phim, Tiêu Tiêu hớn hở reo mừng.
“Thế dì dẫn cháu đi xem phim để bố mẹ ở ngoài chơi được không?”
Tần Y cứ như một ông chú xấu xa dụ dỗ trẻ nhỏ.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên do dự, mếu máo nhìn Tần Thanh Tâm và Dương Thanh hỏi: “Bố mẹ không đi xem phim với con à?”
Hai người họ chưa kịp mở miệng, Tần Y đã nhanh miệng nói: “Dì chỉ mua hai vé thôi, bọn họ không vào được!”
“Nhưng cháu muốn xem phim với bố mẹ cơ”, Tiêu Tiêu ấm ức nói.
“Thế dì hỏi cháu, cháu có muốn có thêm em trai không hả?”, Tần Y lại hỏi.
“Muốn ạ!”, Tiêu Tiêu đáp ngay tắp lự.
“Cháu cứ quấn bố mẹ như vậy, bố mẹ không sinh em trai cho cháu được đâu”, Tần Y nói.
“Được rồi, cháu sẽ đi xem phim với dì”, Tiêu Tiêu tỏ vẻ miễn cưỡng.
“Chốt nhé!”
Tần Y giơ tay ra dấu OK với Dương Thanh, híp mắt cười: “Anh rể, em giao chị em cho anh đấy!”
Dứt lời, cô ta dắt Tiêu Tiêu đi thẳng vào rạp chiếu phim Vạn Đạt.
Tần Thanh Tâm đã đỏ mặt tới tận mang tai.
Mặc dù cô cũng rất muốn được ở riêng với Dương Thanh nhưng Tần Y lại trêu chọc cô sinh em bé.
“Đi nào, chúng ta cùng đi dạo quanh Vạn Đạt”.
Dương Thanh mỉm cười, chủ động nắm tay Tần Thanh Tâm.
Bàn tay của cô rất mềm mại, chỉ hơi lạnh một chút.
Nhưng sau khi được Dương Thanh nắm lấy, cô nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp.
Cô cũng không giãy dụa, để mặc Dương Thanh nắm tay mình.
Thấy Tần Thanh Tâm không phản kháng, Dương Thanh chợt cảm thấy kích động lạ thường.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng nắm tay nhưng lại là lần đầu tiên Dương Thanh chủ động nắm tay cô.
Bây giờ là bảy rưỡi tối, chưa tới giờ quảng trường Vạn Đạt đóng cửa nên nơi đây rất đông người đi lại.
Người đi đường đều hâm mộ nhìn theo Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm là người đẹp nổi danh nhất Giang Hải, không có người đàn ông nào không thích