Đám người vây xem xung quanh nghe thấy nhân viên bán hàng nói vậy đều khinh bỉ nhìn Tào Kiện.
Vừa rồi Tào Kiện chém gió to mồm như thế, vậy mà một cái áo khoác hơn ba trăm nghìn cũng không mua nổi.
Mặt Phùng Giai đơ ra, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã kịp phản ứng lại, bình tĩnh hỏi: “Anh yêu cầm nhầm thẻ à?”
Vẻ mặt của Tào Kiện cực kỳ khó coi, không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì anh ta chỉ có một cái thẻ, lấy đâu ra cầm nhầm?
Anh ta vừa giận dữ vừa xấu hổ, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Phùng Giai.
“Anh yêu, mắt của anh sao thế?”
Phùng Giai lại nghĩ mắt của Tào Kiện bị làm sao, ngu ngốc lên tiếng.
“Cái áo rách nát này xấu như vậy còn đòi 388.800 tệ.
Cho dù có tặng không cho tôi tôi cũng không thèm mặc”.
Tào Kiện tỏ vẻ chán ghét chê bai chiếc áo khoác đắt đỏ này không đáng một đồng.
“Anh yêu, em thấy chiếc áo này đẹp mà, giống như may riêng cho anh vậy”.
Phùng Giai không chịu buông tha.
Cô ta vốn muốn tranh đoạt với Tần Thanh Tâm nên mới kiên trì muốn mua cái áo khoác này như vậy.
Nếu thực sự bỏ đi chẳng khác nào chịu thua Tần Thanh Tâm.
Khó khăn lắm mới có cơ hội đánh bại cô, sao cô ta có thể cam tâm từ bỏ?
“Chúng ta sang cửa hàng Armani bên cạnh đi.
Loại nhãn hiệu thấp kém này chỉ có đám nghèo kiết xác bọn họ mới thèm mặc”.
Tào Kiện kéo Phùng Giai định bỏ đi.
Câu nói này của anh ta đã đắc tội rất nhiều người.
Trong cửa hàng Versace này còn rất nhiều khách hàng khác.
Anh ta nói vậy chẳng khác nào mắng tất cả bọn họ.
Các nhân viên bán hàng cũng vô cùng tức giận.
“Thằng chó này! Mày mắng ai nghèo kiết xác?”
Tào Kiện đang định rời đi lại bị một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ chặn lại, dữ tợn quát.
Anh ta vô thức lùi về sau hai bước, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã lỡ miệng mắng tất cả mọi người ở đây.
Tào Kiện cảm thấy vô số ánh mắt ác liệt quét lên người mình, sợ hãi vội đáp: “Thực sự xin lỗi, tôi không có ý mắng mọi người, tại tôi vụng miệng”.
Sau đó, anh ta chỉ vào Dương Thanh: “Tôi đang mắng thằng này là đồ nghèo kiết xác”.
“Vừa rồi cậu nói Versace của chúng tôi là nhãn hiệu thấp kém?”
Chợt một người đàn ông trung niên đi tới, trước ngực đeo thẻ cửa hàng trưởng lạnh lùng chất vấn.
Tào Kiện biết bây giờ muốn rời khỏi đây rất khó.
“Sao hả? Tôi nói Versace là nhãn hiệu thấp kém đấy? Ông không phục sao?”
Tào Kiện cười lạnh đáp.
“Một chiếc áo khoác chưa tớn bốn trăm nghìn còn không mua nổi thì có tư cách gì nói Versace là nhãn hiệu thấp kém?”
Cửa hàng trưởng lạnh giọng chế giễu.
Tào Kiện lập tức thẹn quá hóa giận: “Ai nói tôi không mua nổi? Cái áo hơn ba trăm nghìn đắt lắm sao? Ông nhìn tôi đang mặc cái gì đi.
Áo sơ mi Armani hơn ba trăm nghìn, đồng hồ Rolex hơn tám trăm nghìn.
Ông nghĩ tôi không mua nổi cái áo khoác này sao?”
Nghe Tào Kiện nói vậy, mọi người mới chú ý tới đồ xa xỉ trên người anh ta.
Sắc mặt cửa hàng trưởng cũng trở nên khó coi.
Ông ta chỉ tức giận vì Tào Kiện dám nói Versace là nhãn hiệu thấp kém, nào ngờ đối phương toàn mặc hàng hiệu.
“Ha ha, mặc dù tôi không mặc đồ của nhãn hiệu nổi tiếng nhưng ít nhất là hàng thật.
Không giống như anh, cả quần áo và đồng hồ đều là đồ giả”.
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Thằng nhà nghèo này đang nói bậy bạ gì đấy?”
Phùng Giai nổi giận gào lên.
Dương Thanh chẳng thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm hàng chữ tiếng anh trước ngực áo của Tào Kiện.
“Tiếng Anh của hiệu đó đánh vần ra là A-R-M-A-N-I.
Còn trên ngực áo sơ mi anh đang mặc lại viết là A-R-N-I-M-A.
Mặc dù biểu tượng y hệt nhau nhưng chữ viết lại sai”.
Dương Thanh châm chọc nói, ánh mắt dời sang cổ tay Tào Kiện: “Còn cái đồng hồ này của anh, đánh vần tiếng Anh của Rolex là R-O-L-E-X, của anh lại viết là R-O-L-E-S”.
“Nào, giám