CHương 2214:
“Cái gì?”
Dương Thanh vừa ngồi lên một chiếc taxi định ra sân bay, nghe Lục Tinh Tuyết nói thế lập tức giật mình kinh sợ, vội vàng bảo tài xế: ‘Quay đầu, đến nhà họ Lục!”
“Hôm nay nhiều người tới nhà họ Lục thật đấy!”
Tài xế vừa quay đầu xe vừa cười ha hả nói.
Dương Thanh lập tức chú ý: “Trước tôi còn có người khác cũng tới nhà họ Lục à?”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi mới chở một vị khách của nhà họ Lục từ sân bay về, sau đó trên đường rời khỏi nhà họ Lục thì lại đón được cậu, lúc này cậu lại muốn quay về đó’.
Tài xế taxi cười hỉ hả nói: “Nhưng vị khách trung niên muốn tới nhà họ Lục đó, thoạt nhìn ăn mặc có vẻ hơi quái dị, trông mới ngoài năm mươi mà lại mặc một bộ đồ thời Hán rất là đúng trào lưu”.
“Chẳng phải hiện tại toàn thanh niên mới thích mặc đồ thời Hán hay sao nhỉ? Giờ đến cả trung niên cũng thích đồ thời Hán rồi à?”
Nghe tài xế nói thế, con ngươi Dương Thanh lập tức co rút lại.
Anh biết, ở Chiêu Châu, còn có vài gia tộc Cổ Võ có truyền thừa mấy trăm năm, bọn họ luôn sống trong khu vực của chính mình.
Những gia tộc Gổ Võ này, trước nay luôn lánh đời, phong cách ăn mặc của bọn họ cũng tiếp nối truyền thống mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm.
Ngay vừa rồi, Lục Tỉnh Tuyết gọi điện tới nói nhà họ Lục sẽ bị tiêu diệt, chẳng lẽ là có cao thủ của gia tộc Cổ Võ nào tới?
Người kia còn trực tiếp yêu cầu muốn tìm mình, vậy là, mình đã vào tầm ngắm của gia tộc Cổ Võ nào đó rồi sao?
Nghĩ tới đây, nồi lo lắng trong lòng Dương Thanh ngày càng tăng, mục tiêu của đối phương là mình,
Nếu đối phương xuống tay tàn nhẫn với nhà họ Lục, chỉ e toàn bộ gia tộc đều sẽ không thoát khỏi cái chết!
“Nhanh nhanh lên! Phải trở lại đó trong vòng năm phút!”
Dương Thanh nóng nảy, quát lớn với tài xế, lấy toàn bộ số tiền trong túi đưa cho ông ta, chừng mấy nghìn tệ.
Tuy tài xế không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn năm tiền trước mắt liền lập tức rồ ga tăng tốc đến cực hạn.
“Vùi”
Động cơ rít gào, xe taxi điên cuồng phóng về phía nhà họ Lục.
Lúc này, trong phòng tiệc nhà họ Lục, Long Dược đang nhồm nhoàm ăn uống, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám đông, ông ta tiêu diệt sạch một bàn thức ăn ngon.
Người này rốt cuộc đói khát cỡ nào nhỉ?
“Cơm nước trong thế gian quả là rất ngon đấy, so với thức ăn ở Hoài Thành thật đúng là một trời một vực”.
Long Dược ợ lên một tiếng, liếc nhìn đồng hồ, đảo mắt nhìn qua đám đông: “Còn lại hai phút!”
Lời ông ta nói chẳng khác nào bùa đòi mạng, khiến mọi người đều khiếp sợ tái mặt.
“Lục Nguyên Thông, rốt cuộc có liên lạc được với Dương Thanh hay không?”
“Cậu ta mà không tới là chúng ta chết chắc đấy!”
“Lục Nguyên Thông, nếu chúng tôi gặp chuyện gì bất trắc, các gia tộc chúng tôi liên hợp lại trả thù là nhà họ Lục các ông đừng hòng có cơ may thoát được!”