Chương 2218:
“Cút!”
Thấy Long Dược không phân biệt trảng đen đã lập tức tấn công mình, Dương Thanh không hề nương tay, nháy mắt đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, đánh ra một quyền.
“Uỳnh!”
Hai quyền đụng phải nhau, một luồng uy lực đột nhiên bùng nổ, quét về bốn phương tám hướng.
Những người có mặt trong phòng tiệc đều bị luồng uy lực này quét qua, toàn thân chấn động, hộc máu bay ngược ra sau.
Khí thế võ thuật kinh khủng tràn ra bốn phương tám hướng làm toàn bộ phòng tiệc hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, theo những gì họ thấy thì cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã được xem như cao thủ đứng đầu, còn về cao thủ Thần Cảnh, họ chưa được thấy bao giờ.
Chứ đừng nói chỉ đến cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lúc này họ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đang cuộn trào, bị thương rất nặng.
Đây chỉ mới là khí thế kinh khủng mà hai cao thủ bộc phát trong lúc đánh nhau.
Sau khi Dương Thanh và Long Dược đánh chiêu đầu thì không ai lùi bước cả. Hai người vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ là mặt đất dưới chân hai người đã bị lõm xuống.
“Quả nhiên võ thuật của mày đã bước vào.
Siêu Phàm Cảnh!”
Rất lâu sau, Long Dược nheo mắt nói, ánh mắt thấp thoáng sự kinh ngạc.
Tuy ông ta là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, năm bốn mươi tuổi bước vào Siêu Phàm Cảnh. Bây giờ 55 tuổi nhưng thực lực mới đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Mặc dù thực lực của ông ta đang là Siêu Phàm Nhị Cảnh. Nhưng sắp đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi, chỉ còn một bước nữa.
Nhưng với thực lực của ông ta, dù là Siêu Phàm Tam Cảnh tâm thường thì chưa chắc đã
Bây giờ, một chàng trai mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà đã bộc phát thực lực đến cảnh giới Siêu Phàm Nhị Cảnh, điều này làm ông ta khá ngạc nhiên.
Ở một nơi võ thuật phát triển mạnh như Hoài Thành, dù có là phủ thành chủ thì cũng chưa có cao thủ ba mươi tuổi nào bước vào Siêu Phàm Cảnh.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Long Dược chợt hỏi.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chắc ông cũng rất rõ tôi là ai nhưng tôi muốn nói với ông răng, cái chết của Long Khoa không liên quan gì đến tôi”.
“Với cảnh giới võ thuật của ông, chắc ông cũng biết rõ căn cứ theo cảnh giới võ thuật của tôi, nếu tôi muốn giết Long Khoa thật thì tôi hoàn toàn có thể giấu tất cả mọi người”.
“Chắc chắn ông bị ai đó lợi dụng rồi, thế nên mới đổ cái chết của Long Khoa lên đầu tôi”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Dược nhướn mày, ông ta biết Dương Thanh không hề nói dối.
“Không cần biết có phải mày giết Long Khoa hay không, giữa mày và nó có xích mích rất lớn.
Nó muốn mày chết đúng không?”
Long Dược đã đoán được đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn muốn tiếp tục đấu với Dương Thanh.
“Hữu”
Dương Thanh cười mỉa: “Nếu ông đã nói vậy thì tôi có nói gì cũng vô nghĩa”.
“Nếu ông muốn đấu thì tôi đấu!”