Chương 2227:
Nhìn bóng dáng Long Tường rời đi, Long Hoàng cực kỳ phân nộ, nếu lão ta mà có cách gì thì sẽ không để Long Tường thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Lão ta có rất nhiều con nối dõi nhưng trong số đông đảo những người con nối dõi của lão ta, chỉ có Long Tường và Long Khoa là hai người có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất. Các hoàng tử khác thì một là thiên phú võ thuật quá kém, hai là quá nhỏ, không đủ để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ hoàng tử duy nhất có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế lại từ chối lão ta, có thể tưởng tượng được lão ta đang phẫn nộ đến nhường nào.
“Dương Thanh, tại tên khốn nhà mày. Nếu không phải mày thì tao sẽ không đích thân giết con trai mình!”
Mặt Long Hoàng dữ tợn, nỗi hận Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.
Lão ta chỉ truyền đạt tin giả là Long Khoa bị Dương Thanh giết cho Long Dược, còn Long Dược có tìm Dương Thanh để báo thù hay không, lão ta cũng không biết.
“Người đâu!”
Long Hoàng gầm lên, một người mặc áo đen từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Long Hoàng.
“Hoàng Chủ!”
Lão già áo đen khom lưng nói.
“Long Tấn, anh đến Yến Đô một chuyến đi!”
Long Hoàng cắn răng nói: “Tôi muốn những người liên quan đến Dương Thanh đều phải biến mất khỏi thế giới này!”
Long Tấn khẽ nhíu mày: “Hoàng Chủ, làm vậy liệu có quá đáng lắm không?”
“Oan có đầu nợ có chủ, tất cả mọi thù hận đều là thù hận giữa chúng ta và Dương Thanh. Nếu chúng ta
“Dương Thanh còn trẻ mà đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ thuật thế này, chắc chắn phía sau có gia tộc Cổ Võ lớn mạnh chống lưng cho”.
Long Hoàng nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Đến anh cũng không thèm nghe theo mệnh lệnh của tôi à?”
Long Tấn khẽ cúi đầu: “Không dám!”
Long Hoàng phần nộ nói: “Nếu đã không dám thì cứ làm theo những gì tôi dặn đi!”
Sau khi Long Tấn đi thực hiện nhiệm vụ, trong tòa biệt thự chỉ còn lại một mình Long Hoàng.
Nồi bất an ngày một lớn khiến cho tâm trạng của lão ta rất bức bối.
“Rốt cuộc sao thế này?”
Long Hoàng tự hỏi.
Trong lúc lão ta lo nghĩ, tại một căn nhà sang trọng khác trong Hoàng phủ họ Long, Long Tường cũng đang rất sốt ruột.
“Bố ơi, bố gọi con ạ?”
Long Thiên Vũ gõ cửa đi vào.
“Thiên Vũ, ông nội con bảo bố đến gặp ông ấy’.
Long Tường vào thẳng vấn đề: “Ông ấy muốn bố thừa kế Hoàng vị!”
“Bố từ chối rồi ạ?”
Không ai hiểu bố bằng con, Long Thiên Vũ hỏi ngay.
Long Tường gật đầu, tự giêu: “Cái gì cũng không quan trọng đối với ông nội con, ông ấy có lòng kiểm soát rất mạnh, cho dù bố ngồi trên vị trí đó thì có lẽ cùng bị ông ấy năm trong lòng bàn tay”.