Tần Y ôm chặt Tần Thanh Tâm, gương mặt đầm đìa nước mắt từ bao giờ.
“Dương Thanh chỉ là kẻ vô dụng, con còn tin lời nó à? Gì mà cho con cả thế giới chứ? Tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi!"
Châu Ngọc Thúy lại không hề đau lòng, còn không chịu bỏ qua: "Chúng ta đã sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ngay cả chỗ ở cũng chẳng còn.
Cậu ta biết ở lại đây cũng chẳng kiếm chác được gì, cho nên cậu ta lại rời đi khi con khó khăn nhất giống như năm năm trước, cậu ta sẽ không trở lại nữa đâu”.
Những lời này như cái gai đâm vào tim Tần Thanh Tâm.
"Nếu chúng ta thật sự bị đuổi ra khỏi gia tộc, vậy sẽ chẳng còn gì nữa.
Thanh Tâm, con nghe mẹ, con qua cầu xin ông nội cho con một cơ hội đi.
Con cứ chấp nhận mọi điều kiện, chỉ cần không bị đuổi ra khỏi gia tộc là được rồi.
Con đi nhanh, đi nhanh đi!", Châu Ngọc Thúy vừa khóc vừa đẩy Tần Thanh Tâm.
Tim Tần Thanh Tâm như bị xé nát thành từng mảnh, đau đớn không muốn sống nữa.
Cô tuyệt vọng nhìn Châu Ngọc Thúy: "Được, con đi cầu xin ông ta! Cầu xin ông ta tha cho mọi người, cho dù ông ta có bảo con chết, con cũng đồng ý”.
Cô nói xong liền đứng dậy, lao vào trong cơn mưa như trút nước.
"Chị!", Tần Y hô to một tiếng, đuổi theo.
Nhưng Tần Y vừa muốn đuổi theo, đã bị Châu Ngọc Thúy giữ chặt cánh tay: "Đây là chuyện do nó gây ra, chỉ có nó qua cầu xin thì ông cụ mới có thể bỏ qua cho chúng ta”.
"Cút!"
Tần Y cố vùng ra khỏi tay Châu Ngọc Thúy.
Đây là lần đầu tiên cô ta nói với mẹ mình như vậy.
Lúc cô ta đuổi theo ra ngoài thì làm gì còn thấy bóng dáng của Tần Thanh Tâm nữa?
Trang viên nhà họ Tần.
Một bóng người mảnh mai, xinh xắn đang quỳ ở trước cửa nhà cụ Tần.
Mưa to trút xuống khiến cô ướt sũng từ lâu, cô chịu hết từng cơn gió rét thấu xương, nhưng lại chẳng là gì cả so với đau khổ trong lòng.
"Ông nội, xin ông cho cháu một cơ hội, chỉ cần ông không đuổi nhà chúng cháu ra khỏi gia tộc, cháu sẽ nghe theo ông hết”.
Tần Thanh Tâm vừa khóc vừa nói, nước mắt và mưa hòa lẫn vào nhau.
Cô quỳ lâu trong mưa to gió lạnh, cơ thể gầy yếu lảo đảo chực ngã.
Nếu không phải nhờ có ý chí kiên cường, sợ rằng cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
Cụ Tần chỉ cách Tần Thanh Tâm một cánh cửa nhưng vẻ mặt vô cùng cương quyết, thậm chí không muốn trả lời tiếng nào.
Bên cạnh phòng của ông cụ Tần chính là phòng của Tần Phi.
Lúc này, có rất nhiều người dòng chính đang vây quanh anh ta, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt đứng xem.
"Cô gái này đúng là cố chấp, vì cầu xin ông cụ tha cho mà quỳ gối trong cơn mưa to lâu như vậy”.
"Cô ta đâu phải cố chấp mà không làm vậy không được.
Rời khỏi nhà họ Tần, cô ta sẽ chẳng là gì cả”.
"Xem ra lần này ông cụ giận thật rồi, muốn đuổi cả nhà cô ta ra khỏi nhà họ Tần”.
...
Đúng lúc này, cửa phòng cụ Tần đột nhiên mở ra, sau đó lại thấy quản gia đi ra cửa, trong tay cầm một tập tài liệu.
Tần Thanh Tâm cũng nhìn bóng dáng kia, lại nghe quản gia đọc tập tài liệu: "Lệnh của chủ gia tộc số 7, qua cuộc họp gia tộc, các phòng ban công ty dưới trướng nhà họ Tần đều đồng ý đuổi cả nhà Tần Thanh Tâm ra khỏi gia tộc họ Tần, cũng xóa tên khỏi gia phả, thu lại nhà chính của nhà họ Tần, đặc biệt ban lệnh này!"
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên có mấy tia chớp xẹt qua chân trời, như muốn xé rách bầu trời, mưa rơi càng nặng hạt.
Vừa rồi Tần Thanh Tâm còn ôm chút hy vọng cuối cùng, sau khi nghe được lệnh của chủ gia tộc thì lảo đảo, ngã khuỵu xuống đất.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh cô.
"Lệnh của chủ gia tộc sao?"
"Không ngờ ông nội thật sự đưa ra lệnh này, muốn đuổi nhà chúng tôi ra khỏi gia tộc?"
"Tôi đã làm sai chuyện gì? Sao các người lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao?"
Tần Thanh Tâm đờ người trong giây lát rồi gào lên như kẻ điên.
Dương Thanh xuất hiện ở bên cạnh cô, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên anh muốn giết một người như vậy.
"Anh Thanh, em đi giết cả nhà họ Tần!", Mã Siêu cũng xuất hiện ở phía sau Dương Thanh.
Anh ta giận dữ bước tới, muốn lao vào phòng của cụ Tần.
"Đứng lại!"
Dương Thanh tức giận quát