Lời Miêu Chấn Vũ khiến mọi người đều kinh ngạc ngây ngẩn.
"Ông Miêu ơi, đây chỉ là thứ trà giả một thằng vô dụng mang tới thôi, sao ông lại tưởng là thật vậy ạ?"
Trịnh Mỹ Linh vội vàng bước tới nói.
Ông cụ Châu cũng tỉnh táo lại, Miêu Chấn Vũ ra giá hai chục triệu, giá này đối với ông ta quả thật là cái giá trên trời, đời ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Nhưng người ra giá là Miêu Chấn Vũ, là gia chủ của một gia tộc hạng hai ở Châu Thành.
Nếu mình thật sự bán thứ trà giả này cho Miêu Chấn Vũ, đến một ngày nào đó, con cháu trong nhà lão ta biết rõ sự việc thì nhà họ Châu sẽ toi đời.
Điểm quan trọng nhất là, ông ta hoàn toàn không tin trà này là hàng thật.
"Ông chủ Miêu, tôi không dối ông làm gì, đây là loại trà kém chất lượng mà cháu rể nhà tôi mang tới.
Cái thằng này ấy, cho đến giờ tôi vẫn chưa công nhận nó.
Hơn nữa, nó thực sự chỉ là một thằng ở rể thôi, kiếm đâu ra được trà Đại Hồng Bào lâu năm giá trị tới cả chục triệu cơ chứ?"
Ông cụ Châu vội vàng nói.
Đồng thời, lão ta nhanh nhẹn bỏ chỗ trà kia vào thùng rác ngay trước mặt Miêu Chấn Vũ, rồi sai bảo Trịnh Mỹ Linh đang đứng bên cạnh: "Mỹ Linh, cháu vứt chỗ trà kém chất lượng kia đi đi! Đừng để ai uống nhầm lại bị ngộ độc!"
"Ấy, chờ chút đã!"
Miêu Chấn Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Trịnh Mỹ Linh đã cầm bọc trà đi ra ngoài.
Miêu Chấn Vũ vội vàng đuổi theo, nhưng khi lão chạy ra đến nơi, Trịnh Mỹ Linh đã đổ hết chỗ trà còn lại xuống cống thoát nước.
Người nhà họ Châu cũng theo Miêu Chấn Vũ ra ngoài biệt thự.
"Ông Miêu, cháu đã vứt hết trà giả đi rồi, vậy đỡ phải uống nhầm đồ kém chất lượng!"
Trịnh Mỹ Linh vỗ tay một cái, cười hỉ hả nói.
"Cô, cô, các người quả đúng là một đám ngu xuẩn! Đấy là trà Đại Hồng Bào lâu năm ở núi Vũ Di, hàng thật đó! Đừng nói hai mươi triệu, nếu đưa trà này đến phòng đấu giá, chưa biết chừng còn có thể bán với giá cao hơn nhiều!"
Miêu Chấn Vũ tỏ vẻ cực kì đau lòng xót ruột, cả giận nói: "Các người thật đúng là phung phí của trời! Trà trị giá mấy chục triệu mà vứt như rác!"
Dứt lời, lão quay lưng bỏ đi luôn.
"Ấy, ông Miêu, ông làm gì thế? Sao lại đi luôn rồi?"
Trịnh Đức Hoa vội vàng đuổi theo.
Miêu Chấn Vũ đi tới trước chiếc Rolls-Royce của mình thì đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Trịnh Đức Hoa, nói: "Ông Trịnh này, nể tình nghĩa quen biết nhiều năm, tôi khuyên ông đừng nên qua lại với nhà họ Châu nữa.
Loại gia tộc nhỏ lại còn thiển cận thế này, thật sự là thứ không thể vực dậy được đâu!"
"Ông Miêu, ông nói vậy là có ý gì?"
Sắc mặt Trịnh Đức Hoa lập tức trở nên khó coi.
Miêu Chấn Vũ cười lạnh rồi nói: "Ông cho rằng một cậu trai trẻ có thể tùy ý tặng trà giá trị mấy chục triệu mà thật sự chỉ đơn giản là một đứa tới ở rể hay sao? Nhà họ Châu nhìn lầm người rồi! Mà thôi, đã nói đến nước này, tin hay không tùy ông quyết định.
Tôi đi trước đây!"
Dứt lời, Miêu Chấn Vũ lên xe.
Nhìn theo bóng chiếc Rolls-Royce đi xa dần, Trịnh Đức Hoa ngây người.
Lão hiểu rõ tính cách người anh em già này của mình hơn bất kỳ ai.
Chưa bàn đến những điều khác, chỉ nói riêng phương diện nhìn người, quả thật Miêu Chấn Vũ luôn nhìn rất chuẩn.
Lão ta có thể thông qua một chuyện vụn vặt để có thể nhìn thấy nhiều thứ lớn hơn.
Nghe ý của Miêu Chấn Vũ thì cậu cháu rể bị nhà họ Châu xua đuổi kia hẳn phải là một thanh niên rất có tài.
"Ông thông gia, ông chủ Miêu có chuyện gì vậy? Chẳng phải chỉ là một hộp trà giả thôi hay sao? Tôi cũng vì lo ông ấy uống nhầm đồ kém chất lượng đau bụng nên mới không bán cho ông ấy đấy chứ".
Lúc này, ông cụ Châu cũng đi ra, vẻ mặt không được vui, nói.
Lão ta cảm thấy mình có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ sói.
Rõ ràng mình làm thế là để tốt cho Miêu Chấn Vũ, ấy thế mà người ta lại không cảm kích.
Trịnh Đức Hoa nhìn ông cụ Châu, vẻ mặt hết sức phức tạp: "Ông thông gia, lần này, ông nhìn lầm người rồi!"
"Là sao?"
Ông cụ Châu cau mày hỏi.
"Mũi của ông Miêu tinh lắm, trên đời này không có loại trà nào mà ông ấy nhận nhầm.
Chỗ trà mà ông vừa bảo Mỹ Linh đổ đi kia là trà Đại Hồng Bào lâu năm ở núi Vũ Di thật đấy!"
Trịnh Đức Hoa lên tiếng.
Nói xong câu đó, lão cũng cảm thấy ông cụ Châu quả đúng là một gã ngốc.
Đây là thứ trà trị giá mấy chục triệu, ấy thế mà lại bị ném vào cống thoát nước, như vậy chẳng phải phung phí của trời thì là gì?
Chẳng trách