Chương 2402:
Bỗng nhiên Dương Thanh đạp lên mặt đất, một lần nữa phóng về phía Đậu Hầu.
Anh không tin trên người Đậu Hầu không có một nhược điểm nào. Chỉ cần tìm được, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của lão ta.
“Bùm!”
Nhưng Dương Thanh vừa lao ra thì tốc độ của Đậu Hầu còn nhanh hơn, đã xuất hiện ở trước mặt anh, nắm đấm cứng như sắt thép nặng nề rơi vào lồng ngực của Dương Thanh.
“Phụt!”
Dương Thanh phun ra một ngụm máu, thân thể bay thẳng ra ngoài.
Ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới, lúc mình hộc máu bắn lên trên người của Đậu Hầu thì phần kim loại sáng bóng ở vị trí đó lại biến mất.
“Bịch!”
Cơ thể Dương Thanh nặng nề rơi xuống đất.
Lần này, anh thật sự bị thương rất nghiêm trọng. Vừa rồi còn có cơ hội trốn đi, bây giờ sợ là không còn một cơ hội nhỏ nhoi nào nữa.
Dương Thanh cố gắng đứng lên. Anh đứng cũng không vững nhưng vẫn vô cùng kiên định mà nhìn về phía Đậu Hầu.
Trong đôi mắt của Đậu Hầu có một vệt sáng nhỏ xíu dần dần xuất hiện, rồi càng ngày càng chói mắt.
Dương Thanh nghiến răng muốn né tránh nhưng lại không thể động đậy được.
“Cậu Thanh, cẩn thận!”
Đúng lúc này, Thượng Quan Nhu bỗng nhiên thét to lên.
Trong cái nhìn ngỡ ngàng của anh, Thượng Quan Nhu xách một thùng nước lớn, hắt thẳng vào Đậu Hầu.
Ngoại trừ cô ta ra còn có hơn mười cao thủ của Hoàng tộc, trong tay mỗi người
“Xì xèo!”
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, chỗ nước rơi trên người Đậu Hầu như là giội axit mạnh, phát ra những âm thanh chói tai.
Phút chốc, lớp kim loại công nghệ cao trên người lão ta biến mất như đã bị nước cuốn trôi sạch.
Cuối cùng, Đậu Hầu chỉ còn một bộ khung xương rơi trên mặt đất.
Bên trong khung xương còn có vô số đường nối.
“Chuyện này…”
Vẻ mặt Dương Thanh dại ra.
Làm thế nào anh cũng không ngờ rằng Đậu Hầu, kẻ muốn giết mình, lại bị mấy thùng nước tiêu diệt.
“Thành công! Thành công thật này!”
Thượng Quan Nhu vô cùng kích động.
Vẻ mặt những người khác cũng đầy vui mừng. Vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh tuyệt đối của Đậu Hầu, nếu Dương Thanh không ngăn cản thì sợ là họ đã bị giết sạch.
Hiện giờ, chỉ có khung xương của Đậu Hầu ngã trên mặt đất.
Giờ phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, lảo đảo ngã xuống.
“Cậu Thanh!”
Thượng Quan Nhu hoảng sợ thét lên.