Rõ ràng anh đang nói với Tần Thanh Tâm rằng anh không bao giờ làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc phần thắng.
Bởi nói sao thì Tần Thanh Tâm vẫn còn đang ở bên cạnh anh, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, Tần Thanh Tâm cũng sẽ gặp phải nguy hiểm tương tự.
Trần Anh Hào cũng là một người thông minh, sao lại chẳng rõ ẩn ý trong câu nói này của Dương Thanh?
Chỉ có kẻ mang lòng tự tin tuyệt đối mới có biểu hiện ung dung như thế.
Trần Anh Hào bỗng thoáng hoài nghi, liệu những điều mà Trịnh Mỹ Linh nói với mình có sai lầm ở đâu chăng?
Nhìn khí thế và phong độ mà Dương Thanh thể hiện ra ngoài hoàn toàn không giống một gã đàn ông tới ở rể bình thường chút nào.
Chỉ có hai cách để giải thích cho những gì Dương Thanh vừa thể hiện.
Một là anh ta hoàn toàn không hiểu được địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành này; hai là anh ta chỉ là một thằng ngu.
Sau khi cân nhắc đánh giá, Trần Anh Hào tin vào cách giải thích thứ nhất hơn.
"Cậu có biết ở Châu Thành này, nói đến nhà họ Trần có nghĩa là gì không?", Trần Anh Hào bỗng cất tiếng hỏi.
Dương Thanh bình thản đáp: "Chẳng phải chỉ là một gia tộc nho nhỏ thôi sao? Có cái gì đáng để mắt đến?"
Trong mắt anh, xét trên khắp toàn bộ nước Chiêu Châu này, nhà họ Trần chỉ là một gia tộc nho nhỏ.
Nhưng lời này khiến Trần Anh Hào càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, Dương Thanh quả thật không nắm rõ địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành.
Tầm nhìn khác nhau dẫn tới góc độ đánh giá vấn đề cũng khác nhau.
"Mỹ Linh, tay anh rể mạt rệp này của em hình như còn chưa rõ lắm về địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành, em nói cho cậu ta biết đi".
Trần Anh Hào bỗng khinh thường bật cười một tiếng, nhìn về phía Trịnh Mỹ Linh rồi nói.
"Anh Hào, chắc chắn anh ta chẳng hiểu rõ được vấn đề, bằng không sao lại dám nói chuyện với anh như vậy chứ? Nhưng cũng có thể thông cảm được, dù sao anh ta cũng chỉ là một thằng ăn hại nằm ở tầng đáy xã hội, làm sao có thể hiểu được thực lực của một gia tộc lớn?"
Trịnh Mỹ Linh cười châm chọc, nhìn Dương Thanh và nói: "Ở Châu Thành này, có hai gia tộc đứng ở vị trí cao nhất, một là nhà họ Viên, hai là nhà họ Trần của anh Hào đây, mà anh Hào chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, ngày sau sẽ là ông chủ của cả nhà họ Trần đó".
"Anh Hào đây chính là ngôi sao nổi bật nhất trên bầu trời, mà anh chỉ là một hạt bụi dưới mặt đất.
Nói vậy, anh đã hiểu được địa vị của anh Hào chưa?"
Trịnh Mỹ Linh chẳng hề che dấu sự khinh bỉ của mình, vừa tâng bốc Trần Anh Hào lại vừa dẫm đạp Dương Thanh.
Dương Thanh cười khẩy một tiếng, nói: "Đúng là điếc không sợ súng nhỉ!"
Anh chỉ nói một câu, sau đó chẳng buồn giải thích thêm lời nào nữa.
"Uỳnh!"
Ngay khi anh đang định đưa Tần Thanh Tâm rời khỏi đây thì cửa phòng bỗng bật mở, có người vừa đẩy mạnh cửa từ bên ngoài.
Một người thanh niên chừng ngoài hai mươi đang lảo đảo đi vào.
"Các người là ai? Sao lại ngồi trong phòng riêng của bọn tôi?"
Tay thanh niên kia vừa định tìm chỗ ngồi thì lại phát hiện đã hết chỗ, bèn lớn tiếng chất vấn.
"Mẹ kiếp! Con ma men này ở đâu ra thế? Mau cút đi!"
Lúc này, một gã chó săn của Trần Anh Hào là Vương Kỳ lập tức quay về phía người thanh niên mới vào quát mắng, còn đứng dậy định ngăn cản hắn ta lại.
"Ui chà! Người đẹp! Khà khà! Anh hơi bị thích đấy!"
Vương Kỳ còn chưa kịp đi tới, gã ma men trẻ tuổi kia thấy Trịnh Mỹ Linh liền cười khùng khục, vươn tay định sờ ngực cô ta.
"A! Đồ dê xồm!"
Trịnh Mỹ Linh hét lên, vội vã né tránh móng vuốt dê xồm của gã kia.
"Ơ mẹ nó chứ! Dám trốn