Chương 2556:
Dương Thanh không nói gì nữa, khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị.
Ngày đó, khi đuổi theo cao thủ áo choàng đen, anh đã biết được sự mạnh mẽ của đối phương rồi, quan trọng là trên người đối phương không hề có khí thế.
Tuy hai người chưa so đấu với nhau, nhưng theo tốc độ của đối phương, ít nhất đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí Siêu Phàm Lục Cảnh rồi.
Nhưng tại sao cao thủ cấp bậc này lại cứu Vũ Văn Bân xuống khỏi Yến Sơn chứ?
Hơn nữa, rốt cuộc người mặc áo choàng đen đó là ai?
Dương Thanh đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng không mấy ai có thực lực như thế, anh nhanh chóng nghĩ đến một người.
“Black Doctor!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.
“Black Doctor? Đó là ai?”, đây là lần đầu tiên Hàn Thiên Thành nghe thấy cái tên này, ông ta vô thức hỏi.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Một nhà khoa học điên, còn cải tạo bản thân thành quái vật nửa người nửa máy, thực lực rất mạnh”.
“Gòn có người như thế nữa cơ à?”, Hàn Thiên Thành sững sờ.
Dương Thanh vốn đang nghi ngờ Black Doctor đã sống lại sau khi bị sư phụ anh giết, giờ anh càng thêm khẳng định suy đoán này hơn.
Bởi vì Black Doctor không có tu vi võ thuật, mà đã dùng công nghệ cao để biến mình thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thế nên trên người ông †a cũng không có khí thế gì hết.
Ngày đó, cao thủ bí ẩn đã cứu Phương Nho khỏi tay Dương Thanh cũng không có khí thế gì.
Ngoài ra, trong trận chiến ở Yến Sơn bảy ngày trước, khi Dương Thanh thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, Vũ Văn Bân cũng đang có mặt, nếu có ai khác xuất hiện, chắc chắn anh sẽ cảm nhận được ngạy, nhưng vấn đề là anh không thấy gì hết.
Hay nói cách khác, người đã đưa Vũ Văn Bân đi
Tóm lại, rất có thể cao thủ mặc áo choàng đen bí ẩn đã đưa Vũ Văn Bân đi chính là Black Doctor.
“Đây là lệnh bài của chủ gia tộc Vũ Văn, sau này chuyện ở gia tộc Vũ Văn sẽ giao cho ông nhé”.
Dương Thanh bỗng lấy lệnh bài chủ gia tộc mà Vũ Văn Cao Dương đã đưa cho anh khi còn sống ra, giao cho Hàn Thiên Thành.
“Cậu Thanh, chuyện này…”
Hàn Thiên Thành đang định từ chối thì bị Dương Thanh ngắt lời: “Hồi trước, bố đã bảo tôi tạm thời giữ lệnh bài này, chờ Vũ Văn Bân có năng lực thừa kế chức chủ gia tộc thì đưa cho anh ta”.
“Nhưng bây giờ Vũ Văn Bân đã hại chết bố, chắc chắn tôi phải tìm ra anh ta, tự tay giết anh ta mới được!”
Giọng Dương Thanh lạnh lẽo đến cực điểm.
Hàn Thiên Thành rùng mình, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng tôi biết giao lệnh bài chủ gia tộc cho ai chứ?”
Tuy dòng chính của gia tộc Vũ Văn khá đông, nhưng không mấy ai có năng lực thực sự.
Băng không, Vũ Văn Cao Dương đã không tìm mọi cách để truyền vị trí chủ gia tộc cho Dương Thanh.
Dương Thanh nói: “Ông cứ yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám nhòm ngó vị trí chủ gia tộc Vũ Văn hết, tôi sẽ cử người âm thầm bồi dưỡng thế hệ trẻ của gia tộc Vũ Văn, rồi chọn ra chủ gia tộc thích hợp”.
“Vâng!”, Hàn Thiên Thành không từ chối nữa, cất kỹ lệnh bài chủ gia tộc.
Ông ta cũng hiểu, với thân phận và địa vị của Dương Thanh, gia tộc Vũ Văn không thể giữ nổi anh.