Lúc này Mục Chấn đâu còn dám phách lối nữa?
Tiền Bưu vừa ra tay đã đánh bay cả hai vệ sĩ của hắn, đến giờ còn chưa bò dậy nổi.
“Bịch!”, Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh vẫn chưa hết khiếp sợ, Mục Chấn đã quỳ luôn xuống nói với Dương Thanh: “Vừa nãy tôi nói đùa thôi.
Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đánh anh!”
Dương Thanh chỉ lạnh lùng liếc hắn rồi nhìn sang Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào thấy Mục Chấn quỳ xuống còn chưa kịp phản ứng lại, cảm nhận được ánh mắt của anh quét tới, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ.
Trần Anh Hào vội học theo Mục Chấn quỳ xuống run rẩy nói: “Cậu Thanh, tôi biết sai rồi.
Xin cậu đừng giết tôi, tôi không dám nữa đâu!”
Trần Anh Hào thực sự hoảng sợ.
Tiền Bưu là cơn ác mộng của toàn bộ Châu Thành, đến cả các chủ gia tộc quyền thế ông ta còn dám giết, anh ta chả là cái thá gì.
“Anh Hào biết sợ rồi hả?”
Dương Thanh châm chọc hỏi.
Trần Anh Hào sắp khóc đến nơi.
Hôm nay đúng là ngày đen đủi của anh ta, đầu tiên đắc tội Mục Chấn suýt bị tẩn, bây giờ lại đắc tội Dương Thanh.
Nếu anh ta còn nghĩ Dương Thanh chỉ là một thằng ở rể vô dụng, thì anh ta đúng là thằng đần.
Một người khiến Tiền Bưu tin phục sao có thể tầm thường được?
Thậm chí Trần Anh Hào còn hoài nghi chính gia tộc sau lưng Dương Thanh đã ra lệnh tiêu diệt nhà họ Dương kia.
Nhưng anh ta không nghĩ ra được gia tộc lớn nào họ Dương cả.
Tần Thanh Tâm cũng sợ ngây người, không hiểu tại sao Mục Chấn và Trần Anh Hào kiêu căng phách lối lại quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Chẳng lẽ người đàn ông trung niên tên Tiền Bưu kia kinh khủng tới vậy sao?
Từ khi Dương Thanh ra lệnh cho Tiền Bưu âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm, đây là lần đầu tiên cô gặp ông ta.
Tiền Bưu vốn là cao thủ của biên giới phía Bắc, coi như là đàn anh đi trước của Dương Thanh, được mệnh danh là Vua Bóng Đêm.
Nếu ông ta không muốn ra mặt, làm sao Tần Thanh Tâm có thể phát hiện ra được?
Tuy lần này cô tới Châu Thành với Dương Thanh nhưng ông ta vẫn âm thầm theo sau.
Trịnh Mỹ Linh cảm thấy như đang nằm mơ.
Đối với cô ta, Trần Anh Hào đã là cậu chủ gia tộc lớn, thân phận của Mục Chấn càng kinh khủng hơn.
Vậy mà hai người họ lại đang quỳ dưới chân Dương Thanh cầu xin tha thứ như con chó.
“Cậu Thanh, tất cả là tại cô ta, chỉ vì một căn biệt thự mà sẵn sàng bán rẻ chị họ mình, đúng là ghê tởm.
Trong bữa ăn hôm nay, cô ta định chuốc say hai người rồi đưa vợ cậu lên giường tôi”.
Trần Anh Hào hoảng sợ khai ra toàn bộ kế hoạch tối nay, còn chỉ Trịnh Mỹ Linh mắng: “Cô ta mới là kẻ cầm đầu.
Cậu đừng tha cho ả đàn bà đê tiện này!”
Mặc dù Tần Thanh Tâm biết rõ Trịnh Mỹ Linh muốn dâng mình cho người khác chà đạp nhưng không ngờ chuyện tối nay là mưu đồ của cô ta.
“Trịnh Mỹ Linh, khi cô học đại học, ai là người liên tục gửi tiền cho cô? Bây giờ cô báo đáp tôi như vậy sao?”
Tần Thanh Tâm đau đớn khóc rống.
Lúc này Trịnh Mỹ Linh mới bừng tỉnh, vội bò tới chỗ cô rên rỉ: “Chị họ, em sai rồi, em không phải người, em là đồ đáng chết, em có lỗi với chị.
Chị tha cho em lần này được không?”
“Cút ra!”
Tần Thanh Tâm lạnh lùng đẩy ra cô ta, trái tim đau đớn khôn xiết.
“Từ hôm nay trở đi, tôi và cô không còn quan hệ gì nữa!”, Tần Thanh Tâm lạnh giọng nói.
Dương Thanh rất muốn lấy mạng Trịnh Mỹ Linh.
Nếu tối nay anh không đi cùng Tần Thanh Tâm, chỉ sợ cô đã bị cô ta hãm hại rồi.
Loại người này không thể tha thứ!
Nhưng anh biết, chắc chắn Tần Thanh Tâm sẽ không cho anh giết Trịnh Mỹ Linh.
Quả nhiên, Tần Thanh Tâm quay sang nói với anh: “Chồng ơi, cho nó đi đi!”
Tuy lời nói của cô rất tàn nhẫn nhưng khi thực sự xử tội Trịnh Mỹ Linh, cô không nỡ xuống tay độc ác.
Dương Thanh khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm Trịnh Mỹ Linh buông lời cảnh cáo: “Nể mặt Tâm, tôi tha cho cô một mạng.
Nếu còn lần sau, cô đừng mong sống sót!”
Ánh mắt Dương Thanh tràn đầy ý