Rốt cuộc Dương Thanh cũng ra mặt.
Vừa rồi anh không nói gì chỉ vì muốn xem Lạc Bân có thể làm đến đâu.
Hiện giờ, biểu hiện của ông ta khiến anh rất hài lòng.
Hầu như toàn bộ các gia tộc giàu có của Châu Thành đều đã tới.
Cho dù Lạc Bân có giỏi tới đâu cũng không thể đồng thời đối mặt với nhiều gia tộc như vậy.
“Cậu, cậu, cậu Thanh, sao cậu lại ở đây?”
Tô Thành Vũ trông thấy Dương Thanh thì mặt mày trắng bệch, run giọng hỏi.
Ông ta tới đây vì Trần Hưng Hải, chỗ ngồi của Dương Thanh bị Lạc Bân đứng dậy che mất nên đến tận lúc này ông ta mới thấy anh.
Trong số những người ở đây, Tô Thành Vũ là người biết rõ thân phận của Dương Thanh nhất.
Ngày đầu tiên Dương Thanh trở về Giang Hải, chính ông ta và quản gia của gia tộc Vũ Văn - Hàn Thiên Thành tới sân bay đón anh, muốn đón anh về Yến Đô làm chủ gia tộc Vũ Văn.
Cũng có nghĩa là, chỉ cần Dương Thanh muốn, lúc nào anh cũng có thể tùy ý tới Yến Đô nắm quyền quản lý gia tộc Vũ Văn.
Đó là gia tộc đứng trên đỉnh cao danh vọng của Chiêu Châu.
Chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều là những ông già bảy, tám chục tuổi.
Nhưng gia tộc Vũ Văn lại muốn cho Dương Thanh mới hai mươi bảy tuổi thừa kế vị trí chủ gia tộc.
Có thể thấy thân phận của anh kinh khủng tới mức nào?
“Dương Thanh, mày dám đánh con gái tao, tao phải liều mạng với mày!”
Trịnh Dương thấy khóe miệng Trịnh Mỹ Linh máu me be bét, rụng mất mấy cái răng thì lập tức nổi giận, lao tới chỗ anh.
Đám người nhà họ Châu cũng vô cùng tức giận.
“Châu Ngọc Thúy, con rể của cô giỏi thật đấy! Bị nhiều gia tộc nhằm vào thì không dám ra mặt, lại đánh người của nhà mình!”, ông cụ Châu châm chọc nói.
“Nếu con gái tao xảy ra chuyện gì, tao không tha cho mày đâu!”, Châu Ngọc Dung giận dữ nói.
Trịnh Dương đã xông tới trước mặt Dương Thanh.
“Chết tiệt, dừng lại mau!”
Tô Thành Vũ lập tức chạy tới chỗ Trịnh Dương hét lên.
Nhưng có người còn nhanh hơn ông ta, vệ sĩ của Lạc Bân đã ra tay.
Trịnh Dương chưa kịp chạm vào người Dương Thanh đã bị đá bay.
Lúc này Tô San cũng bối rối, không phải bố đưa cô ta tới xin lỗi Trần Hưng Hải à?
Sao bây giờ lại đi giúp Dương Thanh?
Mà vừa rồi khi bố nhìn thấy Dương Thanh, toàn thân run rẩy, nói lắp bắp không nên lời.
Nói chuyện với anh ấy còn cung kính hơn cả Trần Hưng Hải.
Không chỉ Tô San, đám ông lớn đang có mặt cũng nghi ngờ điều này.
“Cậu Thanh tới Châu Thành khi nào vậy? Nếu biết tôi đã tới chào hỏi rồi!”
Tô Thành Vũ tới trước mặt anh, mồ hôi ướt đẫm trán, dè dặt nói.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta, trào phúng nói: “Ông là chủ của một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, tôi chỉ là một kẻ tầm thường sao dám phiền ông tới chào hỏi?”
“Cậu Thanh đừng chê cười tôi nữa.
Đối với cậu, thân phận này của tôi là cái thá gì?”
Tô Thành Vũ sợ phát khóc, ông ta nghe ra được Dương Thanh đang chế giễu mình.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Ông vừa nói muốn Tô San bán tin tức của tôi cho Trần Hưng Hải đấy”.
“Cậu, cậu…”
Tô Thành Vũ quá sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Tối qua cậu đi cùng con bé San sao ạ?”
“Bố ơi, tối qua người đi cùng con chính là Dương Thanh!”
Tô San lên tiếng xác nhận.
Nghe vậy, Tô Thành Vũ sững sờ tại chỗ.
Ông ta vừa mới tới, chưa biết rõ tình hình nơi này, cũng không biết tối qua Tô San đi cùng ai.
Trông thấy ánh mắt chán ghét của đám người Trần Hưng Hải nhìn chằm chằm Dương Thanh, ông ta mới hiểu ra người có xích mích với Trần Anh Tuấn vào tối qua chính là Dương Thanh!
Vậy thì đám người Trần Hưng Hải tới đây là để đối phó anh sao?
Ông ta lại còn định giúp đỡ bọn họ.
Nghĩ vậy, Tô Thành Vũ suýt tè ra quần, chân run lẩy vậy.
Người trẻ tuổi trước mặt có thể tùy ý tiếp quản một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Không chỉ là Châu Thành, cho dù là cả Chiêu Châu cũng không có mấy người có thể uy hiếp được Dương Thanh.
“Tôi khuyên mấy ông một câu, muốn động vào cậu Thanh hãy tự lượng sức mình trước đi!”
Tô Thành Vũ vừa rồi còn khúm núm trước mặt Trần Hưng Hải giờ đây lại như biến thành một người